Chương 887: Tác Động Lên Nhận Thức
"Rõ ràng là giả, lại khiến ta tưởng là thật."
"Vậy rốt cuộc là khía cạnh nào bị ảnh hưởng đây?"
Lục Tân lầm bầm lầu bầu, nói tiếp:
“Khía cạnh cảm giác bị ảnh hưởng cũng có thể làm được tới mức này, nhưng là việc ảnh hưởng cảm giác rất phức tạp, hơn nữa còn tràn ngập biến số, sẽ không trơn tru, cũng khó mà làm được trận thế lớn như vầy. Một vài năng lực thuộc hệ dệt mộng cũng có thể lặng yên không tiếng động kéo người vào mộng, hình như cũng có thể tạo thành cảnh tưởng thế này, nhưng theo kinh nghiệm của ta, đây không phải cảnh trong mơ."
Dứt lời, hắn liếc mắt nhìn quanh, không phát hiện rìa thủy tinh, chứng thực cho phỏng đoán của bản thân.
"Cho nên, cái này hoặc là giả, hoặc là..."
Hắn chậm rãi nói ra đáp án:
“Nhận thức?"
"Tác động lên nhận thức là một trong những cách ô nhiễm tương đối thâm sâu, cũng như khá là cường đại."
"Thứ hắn thay đổi chính là nhận thức của con người."
"Ví dụ như một thứ vốn vô cùng kinh tởm trong mắt người khác, nhưng sau khi bị cải tạo nhận thức, bản thân sẽ cảm thấy nó cực kỳ tốt đẹp. Mà một số việc hợp tình hợp lý trong mắt người thường, bản thân lại cảm thấy vô cùng chướng mắt, chỉ muốn hủy diệt nó..."
"Nhận thức khác cảm giác ở chỗ, thứ mà người biến dị nhìn thấy giống như những gì người bình thường nhìn thấy."
"Nếu có thể biến đen thành trắng, tất nhiên cũng có thể biến có thành không."
"Có người, hay đúng hơn là có sức mạnh nào đó đã cải tạo lại nhận thức của ta, làm cho ta nghĩ rằng chỗ này có một viện bảo tàng như vậy?"
"Nếu thế thì ta phải làm thế nào mới nhìn thấu được hắn?"
"..."
Những suy đoán sâu sắc của hắn đã thành công thu được nụ cười khen ngợi của mẹ và nụ cười mỉa mai của cha.
"Nhận thức, tức là ảnh hưởng lên trí não, khiến ta nhận định đây là thật..."
Lục Tân từ tốn nói xong, còn cố gắng nhớ lại những tư liệu mà mình đã đọc trước đó:
“Muốn đánh vỡ sự tác động lên khía cạnh này, cần phải có sự thật và logic, ví dụ như ta vốn cho rằng đây là đen, lại chợt phát hiện chính bản thân đã xem đen thành trắng... Khi đối chiếu hai thứ, nhận thức sẽ dần dần xoay chuyển, từ đó phát hiện ra chân tướng."
"Quay lại với viện bảo tàng này... ta biết chỗ này không thể xuất hiện viện bảo tàng, nhưng bây giờ lại có."
"Đây chính là cơ hội để ta nhìn ra chân tướng."
"Dù sao, trước kia ta cùng tới tới đây một lần..."
"Cả sự thật lẫn suy luận logic đều chứng minh rằng chỗ này không thể xuất hiện một thứ như vậy. Vì thế, dù bây giờ trông nó có chân thật cỡ nào, thì nhất định cũng sẽ xuất hiện vài chi tiết nhỏ mâu thuẫn với thế giới thật, chỉ cần tìm ra chúng..."
Khẽ thở dài một hơi, Lục Tân nói nhỏ:
“Hẳn là có thể đánh vỡ sự liên kết logic của nó, từ đó nhìn thấy bộ dạng chân thực của nó."
Vừa nói, hắn vừa liếc mắt nhìn người nằm vùng bên cạnh, bảo đảm rằng hắn đã ghi lại tất cả những gì mình nói.
Sau đó hắn tiến lên trước, chuẩn bị cẩn thận quan sát một lần.
Nhưng đúng lúc này, mẹ lại đột ngột mở miệng:
“Ngươi nhất định phải nhìn thấy bộ dạng chân thật của thế giới này sao?"
Lục Tân cảm thấy ngạc nhiên, quay đầu nhìn mẹ, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Mẹ mỉm cười, nói:
“Vậy cũng tốt, sớm muộn gì cũng phải trải qua."
Biểu cảm trên mặt bà dường như đang ẩn chứa hàm ý nào đó.
Nhưng Lục Tân đã quen với kiểu nói chuyện này của mẹ, hơn nữa chính hắn cũng biết, bản thân nhất định phải đánh vỡ ảo giác này.
Bằng không, rất có thể hắn sẽ vĩnh viễn bị vây trong viện bảo tàng, làm bạn với cái bình mất.
...
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, tĩnh tâm, sau đó bước tới cạnh tường.
Hắn cẩn thận quan sát chất liệu và tính chất của nó, thật sự rất thật, hắn thậm chí còn ngửi được mùi rêu thoang thoảng nữa.
Nhưng khi tập trung đến mức nhất định, dần dần, cảm giác không chân thật hiện ra...
"Ngươi là giả, chỗ này đều là giả."
"Năng lực nhận thức của ta có vấn đề, vì vậy, chỉ cần ta khôi phục lại nhận thức bình thường..."
"..."
Lục Tân lẩm bẩm, sau đó bất chợt vung tay, ra sức nắm lấy vách tường.
Cảm giác vô cùng cứng, nhưng khi hắn ra sức cấu nó, mười ngón tay lại như nắm phải bùn.
Mà thời điểm hắn làm ra động tác này, tất cả những người ở trong những chiếc bình đặt dọc trên khắp vách tường bỗng đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn.
Biểu cảm trên mặt họ không giống nhau, có người thì hoảng sợ, có kẻ lại tức giận, còn có người bỗng dưng nổi điên, há miếng chửi đổng.
Thậm chí có kẻ đã vọt tới thành bình, bắt đầu dùng sức đấm vào bình. Biên độ động tác của họ quá lớn, cái bình bắt đầu lắc lư theo, va chạm lung tung vào giá sách.
Tiếng leng keng vang lên không ngớt, ngày một nhiều, ngày một to.
Hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn tiếng nói nho nhỏ bỗng vang lên bên tai Lục Tân, hợp thành dòng nước lũ, ập thẳng vào đầu hán.
...
Sắc mặt Lục Tân khẽ căng ra, hai chân đứng yên không nhúc nhích, hai tay ra sức kéo mạnh, dùng lực xé toang bức tường.
Mẹ nhìn thấy động tác của hắn thì hình như rất vui mừng.