Chương 888: Người Trong Bình
Ầm!
Khi Lục Tân dùng sức nắm được một phần của vách tường rồi kéo nó ra ngoài thì cảm giác như có thứ gì đó đột nhiên trở nên hỗn loạn, như sắp vỡ tung.
Cảm giác bùng nổ xuất hiện ngay trong đầu hắn.
Như thứ gì đó bị chấp niệm của hắn phá vỡ, mỗi một mạch máu lập tức nhu được khai thông.
Cùng lúc đó, bên trong đồng tử của hắn ánh lên một tia sáng màu đỏ sẫm.
Vách tường gỗ trong tay hắn lập tức biến thành màu đỏ.
Cảm xúc chân thật ấy đang nhanh chóng biến mất.
Nó như vết nứt trên lớp băng mỏng đang lan ra ngoài một cách nhanh chóng.
Cuối cùng, cả mặt băng đều bị nứt toạc.
................
Cảm giác ẩm ướt và áp lực xung quanh đã biến mất.
Hành lang hắn đang đứng cũng biến mất, từ thực tại trở nên mơ hồ, rồi tan biến, cuối cùng, mọi thứ đều biến thành một loại ánh sáng màu đỏ sẫm, còn dần dần trở nên trong suốt, rõ rệt rồi từng chút bao phủ không gian xung quanh.
Mọi thứ trước mắt Lục Tân đều trở nên hư ảo như vỡ mộng.
Hắn phát hiện, lúc này mình đứng trên hoang dã.
Mặt trời lơ lửng giữa không trung, nhưng từ đây nhìn lại cảm thấy u ám một cách kỳ lạ.
Khi quay đầu lại, hắn có thể thấy thấp thoáng bản thân như đang cách biệt thế giới sáng rực ở bên ngoài.
Điều mà hắn cảm giác chân thật nhất lúc này chính là Búp Bê đang đứng ở bên cạnh, cô đang nắm chặt lấy tay hắn không rời, tia sáng màu đỏ xung quanh ánh lên ngũ quan thanh tú của cô, làm lộ ra một loại sắc thái thần bí.
Có một tràng lực vô hình ở xung quanh cô, ngăn cách cô khỏi loại lực lượng tinh thần dày đặc này.
Có lẽ nó có liên quan đến đặc tính năng lực của cô.
Khuôn miệng nhỏ nhắn của cô khẽ mấp máy như đang xem một buổi biểu diễn ảo thuật hoành tráng, cô còn nhìn Lục Tân một cách vui vẻ.
Điều này chắc chắn có liên quan đến tính cách của cô.
....................
"Quả nhiên chỉ là ảo giác mà thôi?"
Lục Tân thầm thở phào, sau đó liền nhìn thấy xung quanh hắn có vô số người.
Họ đứng chen chúc nhau trên hoang dã, đông tới mức không nhìn thấy đường biên.
Mọi người đều giữ khoảng cách từ ba đến năm mét, cơ thể duy trì đủ loại động tác khác nhau, ai cũng xoay đầu về phía hắn, biểu cảm căm hận, phẫn nộ không thể hình dung trên khuôn mặt họ, cùng với ánh mắt tuyệt vọng như đang muốn liều mạng với Lục Tân.
Lục Tân ngay lập tức trở nên cảnh giác, hắn nghênh mắt về phía những người này, đồng thời kéo Búp Bê ra sau mình.
Những tưởng họ sẽ tấn công, nhưng cuối cùng lại không có.
Những người đang phẫn nộ này chỉ chăm chăm nhìn hắn, mà không hề động đậy.
Họ không tấn công hắn, hơn nữa tư thế cứng đờ này cũng chỉ giữ có vài giây thôi.
Dần dần, họ đều tự xoay đầu lại như cái đĩa bị mắc kẹt mà vẫn tiếp tục quay, họ cũng thuận theo một quỹ đạo nhất định mà từ từ cử động, ngay cả biểu cảm oán hận trên mặt họ cũng dần biến mất, sau đó lại trở nên sung sướng.
...............
"Họ là... người trong lọ?"
Lục Tân lẳng lặng quan sát động tác của họ, màn sương mù trong lòng hắn cũng dần tản ra, cảm giác như đã hiểu ra được gì đó.
Trước mặt hắn có một lão già mặc bộ âu phục sờn cũ.
Lúc này ông lão đang đi trong điền lũng trên hoang dã, sắc mặt uy nghiêm, hai tay thì vòng ra sau.
Lúc nào ông cũng liếc nhìn xung quanh, sau đó gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Lục Tân phát hiện, hai mắt ông ta đang nhắm chặt, cái gọi là "nhìn" thật ra cũng chỉ là một động tác mà thôi.
Đi trong điền lũng không lâu mà giày da của lão đã dính đầy bùn đất, nhưng lão vẫn đi, đi được bốn mét là xoay đầu lại.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, mà lão lại cảm thấy thoả mãn và bình tĩnh đến lạ.
Lục Tân đã từng gặp người này ở trong lọ.
Khi ấy, hắn nhìn thấy ông lão ấy đang vui vẻ chào hỏi khách hàng trong một cửa hàng thịt kinh doanh rất phát đạt.
..................
Lại nhìn về phía trước, ở nơi cách người đàn ông này khoảng năm sáu mét có một cô giá mặc một chiếc áo khoác mỏng và đeo một chiếc tạp dề màu xanh nhạt trước ngực.
Cô quấn khăn tay lên đầu, mặt mày vô cùng niềm nở, hai tay giơ lên, động tác như đang bưng dĩa thức ăn, nhẹ nhàng đi đến đặt dĩa thức ăn trước mặt "khách hàng", sau đó mỉm cười hài lòng chạy về phía nhà bếp.
Cả quá trình cô cũng không hề mở mắt.
Lúc nhìn thấy cô ở trong lọ, là lúc cô đang tự kinh doanh một tiệm cơm nhỏ.
................
Lục Tân cúi đầu thở một hơi, cảm giác hơi khó chịu.
Hắn ngẩng đầu lên thì thấy những người bị như vậy rất nhiều, họ chen chúc nhau vô cùng náo nhiệt.
Hắn còn nhìn thấy một cô gái mủm mỉm, đang rụt rè gãi gãi đầu, miệng còn ngậm một khúc củi vụn.
Gương mặt thì đỏ ửng ngại ngùng như đang có một vị bạch mã hoàng tử nào đang tỏ tình với cô ấy.
Hắn lại nhìn thấy một người đàn ông dưới gốc cây đang gấp gáp cởi quần rồi ôm lấy một đống cỏ dại.
Rồi hắn lại thấy trên điền lũng có một người mẹ trẻ tuổi đang ôm một đứa bé trong lòng, vừa cho bú sữa vừa đung đưa dỗ đứa bé vào giấc ngủ.
Cảnh tưởng sẽ vô cùng ấm áp và hạnh phúc.
Nếu không ai để ý rằng đứa bé mà người mẹ đang ôm ấp đã thối rữa mất rồi.