Chương 90: Hoa Hồng
Một nam một nữ nhanh chân đi lướt qua người hắn.
Sau mấy bước, người trẻ tuổi kia như chợt nhớ tới điều gì, lại chạy nhanh trở về, thở hổn hển hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Cậu bé ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Mười đồng!"
"Mắc quá vậy…”
Chàng thanh niên nhìn thoáng qua hướng cô gái đang đi rồi cắn răng, lấy một tờ tiền ra:
"Cho ta một bông!"
Kế tiếp, hắn nhận lấy hoa hồng, vội đuổi theo hướng cô gái vừa đi.
"Ta nói ta không cần táo của ngươi, ta cũng không muốn gặp lại ngươi, ngươi đừng tới làm phiền ta nữa…”
Cô gái có đi mau đến đâu cũng không nhanh bằng bước chân của chàng thanh niên kia. Cuối cùng, hắn cũng đuổi kịp cô gái khi cả hai đi tới trước một khu nhà trọ. Nhưng thứ hắn nhận được là biểu cảm chán ghét trên mặt cô gái, dường như cô gái lo rằng hắn sẽ đuổi theo cô lên tới trên lầu, bèn quyết định đứng ở dưới lầu nói rõ ràng mọi thứ cho hắn nghe: "Ngươi như vậy rất phiền phức có biết không? Chia tay là chia tay, đàn ông đàn anh đừng có vô lại như vậy?”
"Ta không có vô lại mà, ta thật sự không có…”
Trên mặt chàng thanh niên hiện lên vẻ tức giận, pha lẫn chút khó hiểu: "Ta chỉ là không rõ, tại sao mọi chuyện lại đột ngột thành ra như vầy…rõ ràng đêm qua còn rất tốt đẹp, sao bây giờ lại như thế này?”
"Chuyện tình cảm chính là như vậy đấy, ngươi còn muốn hỏi cái gì nữa?" Cô gái nhìn hắn bằng ánh mắt chán ghét: "Nếu ngươi còn như vậy, ta sẽ hô lên đó…”
"Ta…”
Chàng thanh niên lui về sau một bước theo bản năng: "Ngươi nghĩ ta muốn làm gì mà phải đến nỗi ngươi muốn…hô lên chứ?"
Cô gái nhíu mày nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Ta muốn lên lầu!"
Dường như vẻ mặt của cô rốt cuộc đã khiến đầu óc chàng thanh niên tỉnh táo lại, hắn yếu ớt giơ trái táo trong tay lên, rồi lại thả xuống, sau đó lặng lẽ đưa đóa hồng trong tay ra trước mặt cô gái, nhỏ giọng nói: "Vậy ngươi…nhận lấy bông hồng này được không? Trước kia ngươi từng đồng ý rồi…Ta biết ta không đủ tư cách, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng nhận lấy bông hoa này đi…”
Cô gái nhìn bông hồng trong tay hắn, lại quan sát chàng thanh niên một lát, mặt cô gái dần tối lại, vươn tay chộp lấy đóa hoa hồng.
Chàng thanh niên ngẩng đầu nhìn cô, hai cánh tay hơi hơi giang ra.
Cô gái lập tức cảnh giác lui về sau một bước, lạnh lùng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Chàng thanh niên cũng lùi về sau vài bước, sau đó từ từ ngồi chồm hổm xuống. Tận đến lúc cô gái xoay người lên lầu, dùng sức đóng cửa lại, tiếng òa khóc nức nở của hắn mới vang lên.
"Ta chỉ không hiểu, tại sao mới hôm qua quan hệ giữa cả hai vẫn còn rất tốt, hôm nay chỉ muốn ôm ngươi một cái, ngươi đã cảnh giác như vậy rồi?"
“…”
Ở trên lầu, cô gái bày ra vẻ mặt phiền chán, thuận tay ném luôn đóa hồng vào thùng rác.
Nhưng ngay tại thời khắc cô sắp thả tay ra, khóe mắt lại nhẹ lướt ngang đóa hoa, ánh tím trên bông hồng màu đỏ đậm khiến cô có hơi giật mình. Không hiểu sao, bỗng nhiên cô lại không nỡ vứt nó đi.
Khi đi từ cô nhi viện ra thì trời đã khoảng tám chín giờ tối. Ở thành phố Vệ Tinh, ngoài tên Thằn Lằn thường xuyên tới mấy chỗ sa đọa thì đường phố lúc tám chín giờ tối đã cực kỳ vắng vẻ.
Giữa phố xá vắng lặng chỉ còn ánh đèn đường mờ ảo lẳng lặng soi chiếu từng vùng đất tăm tối.
Bước đi trên con đường như thế, gần như có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình, hệt như trên đời chỉ còn mỗi mình mình. Thế nhưng, đôi khi sẽ tình cờ bắt gặp vài con chuột dùng tốc độ cực nhanh chạy băng qua mấy con đường, hoặc vài kẻ lang thang cuộn mình trong đống thùng giấy chăm chú nhìn người đi đường.
Hai tay Lục Tân đút vào trong túi áo, bước đi chầm chậm.
Đêm nay là một đêm rất náo nhiệt, tâm trạng của cô giáo Tiểu Lộc khá tốt, mà đám nhóc khờ khờ kia thấy cô giáo của mình vui như vậy nên cũng vui theo. Tất nhiên, nguyên nhân chính khiến cho bọn họ vui vẻ như vậy là vì hôm nay được ăn sủi cảo, hơn nữa còn nhận được vô số bánh quy và kẹo ngọt mà Lục Tân mang tới, quả thực hạnh phúc như sắp sửa ăn tết vậy.
Lục Tân đeo tạp dề vào, cùng mấy bạn nhỏ gói sủi cảo, sau đó nhìn chúng ca hát, nhảy múa kheiens hắn cảm thấy…lúng túng chết đi được!
Hắn chẳng cảm thấy mấy bài ca dao khác xa bản gốc mấy trăm mét này có gì hay, cả bài múa vụng về như con vịt mặc cạn kia cũng chẳng đẹp tí nào, càng không biết cái trò diều hâu bắt gà con kia có gì hay ho.
Đáng tiếc, hắn lại chỉ có thể ngồi giữa một đám nhóc con, máy móc vỗ tay, treo lên nụ cười cứng ngắc.
Cả một buổi tối, quãng thời gian thích ý nhất chính là lúc cùng ông cụ bảo vệ ngồi trên bậc cầu thang ngoài cửa, một đĩa đậu phộng, một mâm sủi cảo đã nguội, uống vào bụng thứ rượu trắng cay xé cổ họng mà hắn cất giấu như bảo bối kia.
Ngẫm lại thì cảm giác đêm nay cũng không tệ lắm. Lục Tân không thích bài hát và điệu nhảy mà những đứa trẻ biểu diễn thật, nhưng hắn hi vọng chúng có thể ăn đủ no, mặc đủ ấm, sống một cách hạnh phúc, vui vẻ.
Huống hồ chi, nụ cười phát ra từ nội tâm của cô giáo Tiểu Lộc thật sự rất rất đẹp. Vừa nghĩ tới những gì đã trải qua đêm nay, Lục Tân vừa chầm chậm dạo bước trên đường phố, dưới ánh đèn đường, mấy cái bóng của hắn chồng lấp lên nhau.