Chương 91: Người Đàn Ông Kỳ Lạ
Vì hắn đang bận chìm đắm trong dòng suy nghĩ của bản thân, nên dường như chẳng chú ý tới, lúc hắn đi ngang qua một cửa hàng còn đang mở cửa, dưới cây dù che nắng đầy những mảnh vá trước cửa hàng, có một người đàn ông đang ngồi đó. Dáng người hắn thon gầy, trên mặt để râu quai nón rậm rạp, mang cặp kính râm màu đen. Hắn ngồi trên ghế nhựa, hai chân bắt chéo, bàn chân lắc lắc, miệng thì ngậm ống hút uống Coca, hai mắt đầy ý cười nhìn Lục Tân.
Lục Tân cũng chẳng để ý tới chuyện đó. Ngay tại thời khắc hắn rẽ vào một con đường ở góc phố, người đàn ông kia lại đang đứng trước một bức tường chi chít nét vẽ nguệch ngoạc xanh xanh đỏ đỏ. Hắn thỏa mái dựa lưng vào tường, miệng ngậm điếu thuốc, hai tay nhét túi, nhìn Lục Tân cười.
Mà lúc Lục Tân sắp đi tới trạm xe gần nhất, người đàn ông kia lại xuất hiện, hắn ngồi trước một sạp hoành thánh ở ngay lối vào tàu điện ngầm. Hắn vừa ngước mắt cười với Lục Tân, vừa ngồi chờ chủ tiệm bưng tô hoành thánh lên.
Bước chân của Lục Tân chợt dừng lại, hắn quay đầu nhìn về phía người đàn ông kia, tròng mắt dường như có hơi mất tiêu cự.
Người đàn ông kia chính diện đón lấy ánh mắt của Lục Tân, hơn nữa còn để lộ một nụ cười cực vui vẻ.
Lục Tân lẳng lặng nhìn hắn, người đàn ông kia vẫn cười rất thân thiết.
Lục Tân lẳng lặng nhìn hắn, người đàn ông kia vẫn cười rất vui vẻ.
Lục Tân lẳng lặng nhìn hắn, nụ cười của người đàn ông kia dần cứng lại…
Sau đó Lục Tân lấy cái túi to đang đeo trên lưng xuống, rút từ bên trong ra một khẩu súng lục, nhắm thẳng về phía người đàn ông kia. Người đàn ông kia thấy bị người chĩa súng vào mặt thì cũng hơi kinh ngạc. Chỉ là trông hắn chẳng có vẻ gì là sợ hãi, trái lại, trên mặt hắn lại nở nụ cười lần nữa, dường như chẳng hề lo lắng Lục Tân sẽ nổ súng thật vậy.
Sau đó ngón tay Lục Tân đột ngột kéo nhẹ cò súng.
"Đoàng!"
Giữa đêm đen yên tĩnh, chợt vang lên tiếng súng chói tai, vang dội, kinh hồn bạt vía. Mấy vị khách đang ngồi bên cạnh ăn hoành thánh cũng bị tiêng súng đột ngột xuất hiện này dọa cho té nhào ra đất. Ông chủ của sạp hoành thánh hét lên một tiếng đầy hoảng hốt, cũng xém tí nữa ngã sấp xuống. Nhưng điều khiến người ta không ngờ đó là, dưới tình huống đứng cách họng súng gần như vậy, cơ thểngười đàn ông kia bỗng nghiêng sang một bên đầy quỷ dị, một tay chống xuống đất. Mà động tác đột ngột này cũng giúp hắn né tránh được viên đạn kia.
Sau đó, trên mặt hắn hiện lên vẻ sợ hãi: “Ngươi…”
Lục Tân không trả lời, chỉ tiếp tục nổ súng về phía người đàn ông kia.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Cơ thể của người đàn ông kia bỗng vặn vẹo một cách lạ thường, hắn chống một tay xuống đất, cả cơ thể đột ngột bắn mạnh về sau, hai chân giẫm nhẹ lên cái xe nhôm bán hoành thành lấy đà, cả người bay thẳng ra ngoài, còn chiếc xe bán hoành thánh thì bị hắn đá văng ra rất xa.
Ba viên đạn, thế mà chỉ có một viên là bắn sượt được qua cánh tay của hắn, nhưng có thể thấy rõ thương thế tạo ra cũng không nặng.
"Ngươi bị điên à?"
Cả người hắn đang ở trên không trung, ánh mắt nhìn về phía Lục Tân có hơi kinh ngạc, xen lẫn chút phiền não, miệng khẽ chửi thầm mấy câu rồi trực tiếp lùi về sau trốn đi thật xa. Cùng thời điểm này, Lục Tân nghiến chặt hai khớp hàm một chút, cất bước đuổi theo hắn.
Lúc bấy giờ, Lục Tân đã bỏ qua việc đi từng bước dài, trong tay vẫn còn cầm súng, chuẩn bị chờ thời cơ tới lập tức cho hắn một súng. Chỉ là tốc độ của người đàn ông kia lại trở nên nhanh nhẹn, linh hoạt vô cùng. Sau khi vọt ra ngoài, hai chân hai tay của hắn khẽ chạm vào bức tường bên cạnh, bắn cơ thể ra ngoài, bay thẳng về phía trước. Khi cơ thể bắt đầu rơi xuống, hai tay của hắn sẽ giang ra hai bên, rõ ràng trong tay chẳng có bất cứ vật gì, nhưng cơ thể vẫn tiếp tục bật về phía trước, hệt như trong lòng bàn tay của hắn đang cầm lấy hai sợi tơ vô hình vậy. Điều này khiến hắn không cần lo lắng bản thân sẽ rơi xuống, cứ thế chạy một mạch như là bay trên không. So ra thì Lục Tân chỉ dựa vào hai cái đùi điên cuồng đuổi theo hắn tất nhiên sẽ chậm hơn rất nhiều.
Mỗi một lần nhảy vọt ra, khoảng cách giữa hắn và Lục Tân cũng được kéo ra không ít, khi quay đầu lại quan sát, chính hắn cũng cảm thấy hơi kinh ngạc. Hình như tốc độ của Lục Tân chậm hơn những gì hắn nghĩ, điều này khiến hắn rất bất ngờ, bèn vô thức để lộ nụ cười châm chọc.
Nụ cười này khiến Lục Tân càng thêm tức giận, vội tăng nhanh tốc độ đuổi theo. Chẳng sợ hai lá phổi đã bị ép đến sắp nổ tung, hắn cũng phải đuổi kịp cái tên con người kia đã.
Sau khi chạy như điên một hồi, con đường dưới chân cũng gần tới điểm cuối, đằng trước mặt là một cái hố sâu đang thi công, đường tới đây thì bị cắt đứt đột ngột, cuối đường còn đặt rào bảo hộ, mà phía dưới cái hố chính là một mảnh tối đen như mực, trông rất nguy hiểm.