Mặt Trăng Đỏ

Chương 900: Dùng Laị Trò Cũ

Chương 900: Dùng Laị Trò Cũ


Lục Tân không khỏi nhớ lại lời đánh giá của mẹ dành cho Búp Bê: "Ở trước mặt cô ấy, sức mạnh tinh thần thuộc loại gì, của ai, không còn quan trọng nữa."
Những lời này dường như có thể hiểu theo một cách khác.
Trước mặt sức mạnh tinh thần, bản thân Búp Bê không cần tuân theo đạo lý.
Trong lòng bất đắc dĩ thở dài, sau đó hắn bất chợt nghĩ đến: "Bây giờ lợi hại như vậy, sao lúc trước còn một hai bắt ta phải lấy gậy khiêng đá đi chỗ khác?"
...
"Hai tên này là loại quái vật gì vậy?"
Khi thấy cảnh tượng Búp Bê chỉ cần giơ dù che nắng về phía nào, bức tượng điêu khắc tinh thần ở phía đó đã bị phá hủy một cách thô bạo, Tần Nhiên đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Hắn biết thủ vệ của viện bảo tàng mạnh cỡ nào. Mặc dù trong lòng hắn không dám xem thường hai tên có gan xông thẳng vào trấn nhỏ Khai Tâm, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng ngang ngược vô lý, muốn phá hủy cả thế giới của Búp Bê, hắn vẫn run lên vì sợ.
Sức phá hoại của cô bé này mạnh tới cỡ nào thế?
Giáo hội Khoa học và Công nghệ cũng biết chuyện Thanh Cảng có một dị biến giả cấp S, bốn năm trước còn từng xém giao thủ với cô ấy một lần. Nhưng theo những tư liệu điều tra được, họ cảm thấy không quá khó để đối phó với cô ta, cho đến khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng dã man thô bạo cỡ này.
Không thể không hoảng sợ!
Chỉ đơn thuần xem tài liệu và được tận mắt chứng kiến quả thật vẫn có khác biệt rất lớn.
Một trường hợp khác chính là Lục Tân.
Hắn biết đòn công kích nhận thức của bức điêu khắc thụ hình có bao nhiêu đáng sợ.
Nếu như còn trong viện bảo tàng, vậy thì những đòn tấn công này chẳng khác nào là thật.
Người đàn ông kia đã nhìn thấy bản chất của viện bảo tàng Tai Ương, đương nhiên cũng sẽ hiểu được, đòn tấn công của tượng điêu khắc thụ hình kỳ thật chỉ là một loại ảnh hưởng về mặt tinh thần, nếu bị thương tất nhiên sức mạnh cũng sẽ yếu bớt một mức tương ứng, dù vậy vẫn vô cùng đáng sợ.
Ít nhất thì nỗi thống khổ và kinh hoảng ập tới trong nháy mắt không khác lúc bị thương thật là bao.
Nhưng, rõ ràng hắn đã bị vũ khí của tượng điêu khắc thụ hình bao phủ, tại sao cuối cùng lại như chẳng bị sao hết?
...
Ầm.
Chung quanh truyền đến âm thanh rợn người, hệt như một tòa nhà cao tầng bắt đầu sụp đổ vì không gánh nổi trọng lượng của mình nữa.
Đó là thanh âm báo hiệu cả thế giới đang sụp đổ.
Cô gái này đã phá hủy thủ vệ của viện bảo tàng, dư âm còn lại cũng tạo thành tổn thương cực lớn với viện bảo tàng. Thậm chí còn sắp làm bị thương chính bản thể của viện bảo tàng.
...
"Xem ra, lần này vẫn không thể trộm được rồi..."
Tần Nhiên thở dài một hơi não nề, nhìn Búp Bê đang bay về cạnh Lục Tân, hàm răng khẽ nghiến chặt lại.
Không thể nào kiềm chế nổi nữa, hắn nhanh chân bước về phía trước.
Trong lúc tiến về phía trước, hắn móc từ trong người ra một khẩu súng, dí vào cằm mình.
Hắn sờ nhẹ mặt mình một chút, dường như đang cảm thấy đáng tiếc về chuyện gì đó.
Sau đó, hắn nổ súng.
"Pằng!"
Trong khung cảnh ồn ào náo loạn xung quanh, tiếng súng của hắn căn bản không đáng để nhắc tới.
Trên đầu hắn xuất hiện một lỗ máu, âm thanh khi ngã xuống cũng không gây ra nổi chút gợn sóng.
Nhưng ngay tại thời khắc cơ thể hắn chạm đất, thình lình, một gốc cây đỏ tươi như máu nhanh chóng mọc lên. Thân cây mau chóng bện lại thành một gốc cây thô chắc, cành nhánh trên đỉnh dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được kéo dài ra.
"Rất có thể ta chính là dị biến giả thảm nhất trên thế giới này..."
Trên thân cây, tổ chức đỏ sậm như lớp cơ vừa bị lột da tách ra, để lộ một gương mặt.
Trên gương mặt của Tần Nhiên khẽ nở nụ cười khổ, tự an ủi mình: "Nhưng có thể là không phải vậy."
"Dù sao ngay từ đầu, ta đã sớm chết rồi..."
"..."
"Ha ha ha..."
Như bị trò đùa của mình chọc cười, hắn há miệng cười lớn.
Trong tiếng cười vang vọng, thân thể hắn bắt đầu phát triển không ngừng, nhánh cây như có sinh mạng riêng, bò khắp nơi thăm dò tình hình.
Xung quanh hắn, bốn phía vây kín người.
Khi Búp Bê phá hủy trường lực phóng xạ tinh thần xung quanh, cũng tiện tay phá hủy rất nhiều cái bình.
Vô số người chui ra khỏi bình, quay về hiện thực. Lúc này tất cả họ đều bị nỗi thống khổ bao trùm, mất hồn mất vía ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Nhưng vào thời khắc này, một sức mạnh vô hình bỗng lan tràn khắp chốn, cơ thể của những con người đang đau buồn, thống khổ, suy sụp tinh thần kia bỗng căng lên, đầu ngẩng mạnh lên trời. Giây tiếp theo, họ đã bị một sức mạnh vô hình hút lấy, cả người bay lên không trung, lơ lửng ở độ cao cách mặt đất khoảng bảy tám mét.
Đông đúc, rậm rạp như một giàn nho quỷ dị sai trĩu quả.
Thoạt nhìn giống hệt như vùng biển thối rữa bị úp ngược trong đêm, kéo dài vô cùng vô tận, khiến người khác nhìn mà rợn cả da đầu…
---
"Xoảng...."
Tiếng bình thủy tinh vỡ liên tiếp vang lên trong đầu Lục Tân khiến hắn ngay lập tức cảnh giác.
"Lại là trò này?"
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa xa mà trong lòng thầm chấn động.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất