Chương 901: Đừng Sợ
Lúc trước vì để rời khỏi bào tàng Tai Ách mà hắn đã cố gắng uốn nắn nhận thức của chính mình nên dường như năng lực nhìn thấy quái vật tinh thần của hắn cũng bị ảnh hưởng đôi chút.
Hắn vừa nhìn thì đã thấy có rất nhiều người đang chen chúc, lơ lửng trên không trung, cơ thể họ co giật một cách cứng nhắc như người treo cổ tự tử đang giãy dụa lần cuối cùng.
Từ góc nhìn của hắn chỉ vừa thấy được một đôi chân đang lơ lửng giữa không trung.
Đây chỉ mới là cái nhìn ban đầu, khi quan sát thật kỹ, hắn liền nhìn thấy một con quái vật đằng sau đám người này. Đó là một con quái thụ huyết nhục hình thân cây cao lớn ở sâu trong hoang dã đang cố găng kéo dài cơ thể để nhanh chóng phát triển.
Phía trên con quái thụ huyết nhục này có vô số sợi dây leo dài đến những người đang ở giữa không trung.
"Hà hà hà hà......"
Một âm thanh phức tạp và kỳ lạ phát ra từ trong cổ họng của những người đang lơ lửng này.
Lúc này, đôi mắt đang khép hờ của họ đã mở lớn hết cỡ, lộ ra hốc mắt trống rỗng.
Bên trong hốc mắt họ lại không có con mắt.
Chỉ có một màu đen rỗng tuếch cùng với sự đau đớn và vật vã đang tràn ra bên ngoài.
Chúng đang bị mấy sợi dây leo của con quái thụ huyết nhục kia đồng hóa, mặt mũi họ đang không ngừng biến dạng một cách đau đớn, cơ mặt họ vặn vẹo một cách bất chấp như khối rubik, cho đến khi vượt qua sức chịu đựng của cơ thể thì nó mới từng chút, từng chút rách toạc.
"Aaa....."
Đột nhiên họ tức giận hét lớn.
Trong tiếng hét, thân thể con quái vật run lên sung sướng, đồng thời nâng từng đoạn lên cao.
Mỗi lần hấp thụ một người là nó sẽ dài ra thêm mười mét.
Trong ba mươi giây ngắn ngủi nó đã cao lên gần ba mươi mét.
"Rầm........."
Các cành của nó cố gắng duỗi dài ra, bao trùm lấy phạm vi khoảng hơn một trăm mét.
Từ một thân cây nó liền biến thành khu rừng rậm.
Những người ở cuối mỗi cành cây đều đang vặn vẹo và biến đổi thành bộ dạng như Tần Nhiên, làn da thì đỏ au như mới lột, bên ngoài còn rươm rướm máu, hai hốc mắt thì sâu hun hút, còn dần trở nên điên cuồng.
"Búp Bê hại ta...."
"Búp Bê hại ta...."
"Búp Bê hại ta...."
"..........."
Bắt đầu có nhiều tiếng hét điên cuồng phát ra từ trong miệng họ, âm thanh chồng chất, dày đặc, như muốn đâm thủng màng nhỉ người nghe.
"Hình như giống với loại trước đây, nhưng sao lại khác nhau quá."
"Năng lực của tên Tần Nhiên này vẫn luôn gia tăng sao?"
"Hay vốn dĩ hắn đã đi đến bậc thang rất cao rồi?"
"............."
Lục Tân nhìn về phía đám người đang chen chúc đằng kia mà sắc mặt cũng có chút dè dặt.
Hắn thấy Búp Bê ở phía xa trông có vẻ hơi sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên tái nhạt.
Tuy nhiên, nỗi sợ này có lẽ là ở mức độ khác.
Giống kiểu mấy cô gái hay sợ gián vậy.
Hắn hít một hơi thật sâu, rồi vội vẫy tay với Búp Bê:
"Lại đây nhanh."
Búp Bê rất nghe lời, vừa nghe Lục Tân gọi liền vội vàng chạy đến bên cạnh hắn.
Thực ra trước đây Lục Tân cứ nghĩ rằng dáng vẻ của cô lúc bay là như thế này, chậm rãi từ tốn, không khác mấy với người thường chạy trên mặt đất, cho đến ban nãy hắn thấy Búp Bê phá hủy bảo tàng điêu khắc, hắn mới hiểu được.
Thì ra khi cô gái này muốn chạy nhanh một chút thì cũng có thể bay rất rất nhanh.
Tốc độ mạnh mẽ đó không thua kém gì so với pháo tên lửa.
Bình thường cô ấy không bay nhanh như thế, vì cổ lười.
............. Quả nhiên khi tìm hiểu thêm về một cô gái vốn đã hoàn hảo thì đều sẽ phát hiện nhiều điều thú vị.
..............
"Không cần sợ, có ta đây...."
Lục Tân hạ giọng an nủi, đồng thời còn che chắn cho Búp Bê ở phía sau.
Búp Bê chớp chớp mắt, như đang nói rằng mình không hề sợ hãi.
Lúc này Lục Tân mới nhớ ra Búp Bê còn có một "năng lực" nữa, đó là cứ âm thanh nào mà cô không thích nghe thì cô sẽ không nghe thấy.
Năng lực của Tần Nhiên có cảm xúc về phương diệm âm thanh, khi nhiều quái vật tinh thần bắt đầu kéo bè kéo phái đi hãm hại người khác, tuy lực sát thương của nó không lớn nhưng lại vô cùng quái dị, rất dễ khiến người khác muộn phiền, mà hình như loại năng lực này lại không có hiệu quả với Búp Bê.
"Vậy đi thôi!"
Lục Tân thở phào, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh.
Lúc này xung quanh bảo tàng, hay thế giới được dệt bởi phóng xạ tinh thần màu đỏ sẫm đều đã bị phá hủy một phần do trận chiến vừa rồi.
Tinh thần chung quanh tán loạn, những người đang bị phóng xạ tinh thần quấy rối lần lượt ngã xuống đất.
Thậm chí Lục Tân đã có thể loáng thoáng nhìn thấy mấy căn nhà màu trắng ở trấn nhỏ Khai Tâm.
Quả thật rất gần.
Đặc biệt khi quan sát kỹ hơn hắn còn nghe thấy tiếng rên rỉ mơ hồ của nữ vương.
Hắn chắc chắn rằng nữ vương đang cầu cứu.
Vì thế hắn cũng dứt khoát, vừa bảo vệ Búp Bê vừa bước nhanh chạy về phía trước.
Người cản đường phía trước đúng là Tần Nhiên, con quái vật huyết nhục kia đã cao lớn đến chừng ba bốn chục mét rồi, có khoảng bảy tám mươi sợi dây leo đang không ngừng lắc lư trên không trung, so với con quái vật huyết nhục này thì Lục Tân và Búp Bê chỉ nhỏ bé như con kiến.