Chương 902: Tai Ách
"Ha ha ha ha......"
Tiếng cười của Tần Nhiên phát ra từ trên con quái vật đó:
"Chào mừng đến với bảo tàng Tai Ách...."
"Ta là hướng dẫn viên du lịch của ngươi đây....."
"Ta không nhận tiền boa đâu...."
"..........."
m thanh ấy vừa vang lên là mấy chục sợi dây leo trên không trung liền đồng loạt rơi xuống.
Lục Tân chỉ cần dùng con mắt còn lại là có thể nhìn thấy ngũ quan vặn vẹo và hốc mắt rỗng tuếch của đám huyết nhục hình người ở cuối sợi dây. Bảy tám chục người chen chúc nhau như sủi cảo nhân thịt chất thành đống ở trước mặt hắn và Búp Bê.
Quả thực mục tiêu của những người này chính là Búp Bê.
Nhưng dĩ nhiên Lục Tân không thể để cho những bàn tay dữ tợn này rơi xuống người Búp Bê rồi.
"Ta sẽ đi ngăn chúng, ngươi tìm cơ hội xử lý hắn nhé."
Lục Tân hít một hơi thật sâu rồi đưa tay ra sau giữ đầu Búp Bê để cô ngồi xổm xuống, tránh bị lộ ra ngoài.
Cùng lúc đó, hắn mạnh mẽ đạp một phát xuống đất.
Dưới đất liền dao động thành một vòng lực lượng tinh thần vô hình ra bên ngoài.
Tràng lực vặn vẹo.
"Rầm...."
Mấy sợi dây đang lao về phía hắn và Búp Bê đều bị lực lượng vô hình này chắn lại.
Lực lượng tinh thần của Lục Tân đang không ngừng khuếch tán ra ngoài để ngăn chặn sự tấn công của chúng.
Nhưng lúc này đã có quá nhiều dây leo, và lực lượng của Tần Nhiên cũng đã quá mạnh.
Mấy cái bóng người màu đỏ như máu ở cuối sợi dây vẫn đang từ từ xâm nhập từng chút vào trong tràng lực.
Trên mặt chúng nở nụ cười dữ tợn, còn lòng bàn tay thì chậm rãi quơ quào đến người Lục Tân.
Ngay lập tức, chỗ da bị chúng chạm vào liền bắt đầu xuất hiện khuôn mặt của Tần Nhiên.
Những khuôn mặt này đều cười rất quái dị, hơn nữa dường như chúng được ai thôi thúc mà liều mạng mọc rễ lên người Lục Tân, sau đó hút lấy máu thịt bên trong để giúp nó phát triển, hơn nữa nó còn ham muốn khống chế cả cơ thể của Lục Tân nữa.
Nhưng vì trước đây Lục Tân đã có kinh nghiệm đối phó với Tần Nhiên nên lúc này đây hắn cũng không sốt ruột.
Chỉ là điều khiến hắn cảm thấy mới mẻ là một cảm giác khác.
Mỗi một khuôn mặt đang sinh trưởng trên cơ thể hắn đều khiến hắn cảm thấy rất khác lạ.
Cảm giác mục tiêu mà mình phấn đấu cả đời đang dần dần biến mất ngay trước mặt.
Đó là cảm giác khi khuôn mặt của ông chủ béo ở hàng thịt sinh trưởng trên người hắn.
Lục Tân cảm thấy bản thân như biến thành một lão già suy yếu, sức sống và tuổi trẻ như đang bị rút cạn khỏi cơ thể, còn cửa hàng thịt ở trước mắt lại chính là hy vọng duy nhất của hắn, cũng chính là thành công đắc ý nhất mà hắn phấn đấu cả đời mới có được.
Nhưng, một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi tất cả.
Bản thân hắn đã không còn sức chiến đấu với nó, cũng không thể giữ lại được gì nữa.
Dường như Thượng Đế đang cầm con dấu thất bại thong thả ấn định lên linh hồn hắn, mà hắn lại chẳng thể cự tuyệt.
.............
Thế giới xung quanh trở nên xám xịt, chỉ còn cảm giác trống rỗng và tê tái.
Đó là cảm giác khi khuôn mặt của một cô gái sinh trưởng trên người hắn.
Lục Tân cảm giác bản thân đã trở thành một người rất hạnh phúc khi được ở cùng với người mà mình yêu nhất trên đời này.
Cô muốn quỳ xuống để cảm tạ ông trời vì yêu cầu của mình thật sự rất nhỏ bé.
Cô chỉ muốn phấn đấu cùng với người ấy, sau đó cùng hắn hưởng thụ niềm hạnh phúc đơn giản, nhỏ nhoi này thôi.
Sau đó, trong khoảnh khắc đẹp đẽ nhất thì cô đột nhiên tỉnh lại.
Hóa ra cô đang sống một cách chật vật ở nơi dơ bẩn nhất trên thế giới này, còn người kia và những phấn đấu của cô, sớm đã không còn.
................
Đủ loại cảm giác khó tả như nước mực đang nhuốm lấy tinh thần của Lục Tân.
Cảm giác đau đớn như xé nát con tim khi người mình yêu ra đi mãi mãi.
Cảm giác cuồng loạn khi bị dục vọng tra tấn như bị hỏa thiêu đốt vĩnh viễn.
Cuối cùng, Lục Tân cũng hiểu được ý nghĩa của bảo tàng Tai Ách.
Hắn cũng biết được nơi kinh khủng nhất của bảo tàng là nằm ở đâu.
Tai Ách, vốn dĩ là một loại lực lượng.
Là loại ký ức cùng với đau đớn đến từ chính những người đang sống ở thế giới hư ảo này.
Đến lúc này, Lục Tân mới hiểu được vì sao đều cùng là người đến từ thành phố Thủy Loan mà có người lại trở thành chôn xác ở bên ngoài, có người lại trở thành cư dân trong thế giới ảo.
Giáo hội Khoa học Công nghệ chắc chắn đã lựa chọn rất cẩn thận, vì những người trong thế giới ảo này đều có khiếm khuyết rất lớn.
Bất hạnh của họ đã bị bảo tàng góp nhặt lại.
Để đến khi cần thiết, họ sẽ biến những thứ này trở thành vũ khí.
................
Nếu nỗi đau là bản chất vậy thì Lục Tân có thể cảm nhận được mỗi một nỗi đau đều nặng nề như núi.
Hắn không biết nếu người bình thường gánh chịu nỗi đau này liệu họ có sụp đổ luôn hay không.
Hắn càng không biết làm thế nào để hóa giải món "báu vật" vốn đến từ thực tại này.
Vì nó không phải năng lực mà là một loại ô nhiễm thuần túy.
Nên khi Lục Tân bị choáng ngợp dưới sự thống khổ này, hắn đã phải hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh trở lại.