Chương 903: Tiếp Nhận
Hiện giờ người nhà không ở đây nên hắn không thể nào mượn lực lượng của họ, đồng thời cũng mất đi nhiều sự lựa chọn, nhưng cũng may hắn đã bắt đầu nghiên cứu về lý thuyết bảy bậc thang một cách có hệ thống rồi nên một số điều cơ bản hắn vẫn có thể hiểu được.
Khi đối mặt với ô nhiễm thì dị biến giả số không có một năng lực cơ bản.
Đó là tiếp nhận.
.................
Quả thực khi có vô số người đem nỗi đau cùng sự bất hạnh của mình truyền đến cho Lục Tân thì hắn có cảm giác như trái tim hắn đã bị xói món thành từng lỗ hổng lớn để rồi những cơn gió lạnh lẽo có thể thổi vào tim hắn qua những lỗ hổng này.
Thực ra nỗi đau cũng có tiếng vọng lại, hơn nữa nó còn không ngừng quẩn quanh trong tâm trí hắn.
Trên cơ thể hắn đã chằng chịt mặt người, nhưng lúc này hắn lại bình tĩnh đến lạ.
Hắn từ từ mở mắt, đồng tử hơi co lại, nét mặt vô cùng trầm trọng.
"Rầm...."
Bỗng hắn buông bỏ tràng lực vặn vẹo đang ngăn cản những quả hình người này rồi biến toàn bộ thành lực hấp dẫn.
Hắn để cho tất cả các quả này tiếp xúc và truyền lại nỗi đau cho hắn.
..............
"Cơ hội học tập tốt biết mấy chứ...."
Khi bị loại đau đớn này bao phủ hoàn toàn, hắn liền liếc nhìn con quái thụ huyết nhục ở phía đối diện, sau đó nhẹ nhàng nhếch miệng cười.
Khi thế giới này dồn hết những đau đớn và bất hạnh lên người bạn, bạn sẽ làm thế nào?
Có lẽ có người sẽ sụp đổ, có người sẽ chết lặng, cũng có người sẽ sa ngã.
Nhưng Lục Tân không cần biết những người khác sẽ làm thế nào, còn hắn lúc này đã đưa ra phản ứng của riêng mình.
...............
Còn có thể thế nào chứ?
Mỉm cười với thế giới thôi....
---
“Hình như có vẻ suôn sẻ hơn trong tưởng tượng…”
Lúc này, Tần Nhiên vốn đã biến thành một quái thụ máu thịt, nhưng khi cảm nhận được vô số tinh phẩm do mình cẩn thận lựa chọn từ viện bảo tàng Tai Ách được truyền vào cơ thể của Lục Tân, tâm trạng của hắn cũng trở nên hơi kích động.
Ngay cả Tần Nhiên cũng không ngờ việc truyền toàn bộ “vật phẩm quý báu” trong những chiếc bình cho Lục Tân lại có thể suôn sẻ đến vậy.
Suôn sẻ như là đối phương đang chủ động nhận lấy.
Lúc này, Tần Nhiên đã làm ô nhiễm không biết bao nhiêu “người mộng du” trong vùng hoang vu, hay nói cách khác, là nguyên liệu của tai họa. Hắn không phải dựa vào số lượng để giành phần thắng, mà là tìm góc độ tốt hơn để truyền một hai phần vật phẩm được cất giấu trong đó vào cơ thể Lục Tân.
Vậy là đủ, mỗi một món trong số những vật phẩm được cất giấu đều ẩn chứa sức mạnh vô hạn.
Suy cho cùng, nỗi đau này đã đủ để khiến người ta sụp đổ.
Điểm lợi hại của các vật phẩm được cất giấu trong viện bảo tàng Tai Ách nằm ở chỗ, sự truyền tải nỗi đau này rất chân thực và tỉ mỉ.
Không cần phải hỏi, ngươi đã bao giờ trải qua nỗi đau như vậy chưa.
Cảm giác chính là cảm giác, và cảm xúc chính là cảm xúc, đòn tấn công khi chúng tác động lên cơ thể một người là không có sự khác biệt.
Dị biến giả cũng là một con người, sao có thể chịu được một đòn tấn công mạnh mẽ như vậy?
Vì bây giờ Tần Nhiên đang thông qua năng lực của mình để làm ô nhiễm những người trong viện bảo tàng, sau đó mượn năng lực của mình để truyền nỗi đau và bất hạnh của họ cho kẻ địch, nên hắn ít nhiều cũng nhận lại sự phản phệ và cảm nhận được mùi vị đó.
Tần Nhiên hiểu rõ nỗi đau và bất hạnh đó rốt cuộc có sức mạnh to lớn đến thế nào.
Chính hắn cũng gần như suy sụp về cảm xúc, huống hồ, nỗi đau và bất hạnh được truyền vào cơ thể Lục Tân còn gấp hàng chục lần, thậm chí là hàng trăm lần so với những gì mà hắn đang cảm nhận được.
Sự suôn sẻ này như nhìn thấy thuốc súng bị châm ngòi, khiến hắn yên tâm, thậm chí còn có chút gì đó chờ mong.
Điều kỳ lạ duy nhất chính là, nỗi đau đớn và sự tra tấn mà Tần Nhiên đang cảm nhận rất rõ ràng này đã được truyền vào cơ thể của Lục Tân, nhưng Tần Nhiên lại không nhìn thấy cảnh tượng Lục Tân bị những vật phẩm quý báu của viện bảo tàng Tai Ách này tra tấn đến mức khóc ròng, thậm chí gục ngã ngay tại chỗ như trong tưởng tượng của hắn.
Thậm chí, Tần Nhiên không hề thấy vẻ đau đớn hay cáu kỉnh trên gương mặt của Lục Tân.
Hắn chỉ thấy trên gương mặt của Lục Tân lúc này là sự tê dại và trống rỗng, cùng với đó là một nụ cười dần dần hiện ra.
Lục Tân đang nhìn thế giới này với ánh mắt dường như đã trở nên dịu dàng hơn.
…
“Soạt!”
Tần Nhiên có cảm giác toàn bộ cành lá trên quái thụ máu thịt đều đồng thời căng lên và tê dại.
Một cảm giác run rẩy khó tả trào ra từ sâu trong nội tâm hắn.
Sao có thể như vậy?
Rốt cuộc đó là quái vật như thế nào mới có thể chịu đựng được bao nhiêu bất hạnh và tai ương như vậy mà vẫn có thể mỉm cười?
Dị biến giả số không có thể chịu đựng được một số ô nhiễm.
Nhưng sự chịu đựng này cũng có giới hạn chứ.
Chứng kiến một người phải chịu đựng quá nhiều đau đớn và bất hạnh như vậy còn kinh hãi hơn là chứng kiến một người uống một thùng thuốc trừ sâu Dichlorvos.
Đối phương không những chưa chết mà còn bị nấc cụt, thậm chí còn dùng ánh mắt để ra hiệu hắn có còn nữa không.