Chương 904: Người Mộng Du
“A…”
Không chỉ riêng Tần Nhiên là kinh ngạc, mà ngay cả Búp Bê đang đứng phía sau Lục Tân cũng khẽ thở ra.
Búp Bê không thể nhìn thấy quái vật tinh thần như Lục Tân, nhưng cô có thể cảm nhận được những thay đổi ở xung quanh.
Trong nhận thức của mình, Búp Bê rõ ràng phát hiện có một nguồn ô nhiễm mạnh mẽ vừa xuất hiện trong dòng chảy tinh thần hỗn loạn xung quanh.
Và nguồn ô nhiễm đó đang tung ra những đòn tấn công mạnh mẽ, những đòn tấn công này chứa đầy ác ý và những đặc tính bị bài xích từ sâu trong nội tâm, đang lao thẳng về phía hai người họ. Nhưng lúc này, Lục Tân lại vững vàng đứng chắn trước mặt Búp Bê, thay cô hứng lấy tất cả các đòn tấn công đang nhắm vào chính cô, hắn như một miếng bọt biển, hấp thụ lấy tất cả các đặc tính của ô nhiễm.
Vì Búp Bê rất nhạy cảm, nên cô thậm chí có thể cảm nhận được nỗi đau mà sức mạnh tinh thần đó đã gây ra cho Lục Tân, có sự ân hận xé nát con tim, sự tê dại như tro nguội, có sự không cam lòng muốn khóc mà không thể khóc được, cũng có sự mờ mịt vì do dự.
Mặc dù lúc này Lục Tân không nói gì, cũng không biểu hiện ra ngoài bất cứ điều gì.
Nhưng Búp Bê biết Lục Tân thật sự đang chịu đựng tất cả những cảm xúc này.
Mặc dù những cảm xúc như vui mừng hay hạnh phúc thực sự là vô hình, không thể nhìn cũng không thể sờ, nhưng ai có thể nói nó không có thực?
Lúc này, Búp Bê trông có vẻ hơi vụng về tay chân.
Cô rất lo lắng, nhưng tay chân lại luống cuống, không biết phải làm thế nào.
Cô chỉ đứng ở phía sau Lục Tân, nhìn bóng lưng của hắn, theo bản năng, chậm rãi đến gần hắn.
Sau đó, cô duỗi hai cánh tay nhỏ bé ra, ôm lấy hắn.
Lục Tân mỉm cười nhìn thế giới này. Hai hàng nước mắt lấp lánh từ từ chảy dài trên khuôn mặt cô.
…
Lục Tân hơi ngây người.
Trong lúc cẩn thận nếm thử mùi vị đặc biệt do vật phẩm được cất giấu của viện bảo tàng Tai Ách mang đến cho mình, Lục Tân cảm nhận được xúc cảm dịu dàng truyền đến từ sau lưng.
Điều này khiến Lục Tân khẽ run lên, trái tim vốn đầy rẫy đau đớn kia dường như lập tức trở nên tràn đầy sức sống, như đang ở trong mộng, hay đi trên những đám mây, tất cả cảm giác đau đớn kia đang nhanh chóng rời xa nội tâm hắn.
Lục Tân đã im lặng trong hai giây.
Tất cả những người bước vào trường lực xung quanh hắn đều dùng vẻ mặt dữ tợn và hả hê nhìn hắn bị những trái cây hình người bị ô nhiễm bởi đau đớn kia khiến khuôn mặt hắn trở nên biến dạng và dần dần bị thay thế bởi biểu cảm kinh hoàng và sợ hãi.
Chúng thậm chí còn bắt đầu chủ động tránh xa Lục Tân.
Nhưng sau khi im lặng trong hai giây, Lục Tân đã không để chúng tránh xa mình mà kéo chúng lại bằng chính trường lực của mình.
Sau đó, Lục Tân không quay đầu lại mà nói với Búp Bê ở phía sau:
“Đến lúc phải làm việc rồi.”
Được Lục Tân nhắc nhở, Búp Bê buông đôi tay đang ôm hắn ra.
Cô thò cái đầu nhỏ ra từ vai Lục Tân, liếc nhìn vẻ mặt của hắn, ánh mắt hai người giao nhau.
Sau đó, Búp Bê dần dần yên tâm hơn. Cô gật đầu với Lục Tân rồi lại ngẩng đầu nhìn lên.
Xung quanh đều là những “người mộng du” lơ lửng giữa không trung.
Họ rợp trời kín đất, bao trùm cả Lục Tân và Búp Bê ở bên trong.
Có điều, lúc này Lục Tân đã thu hút tất cả sự chú ý của họ, khiến họ đều phớt lờ Búp Bê. Nếu đây là một đại dương đầy rẫy đau đớn và bất hạnh, thì lúc này Búp Bê đã trở thành một tồn tại bị nỗi đau và bất hạnh bỏ qua.
Búp Bê khẽ cắn môi, sau đó bật mở chiếc ô trong tay.
“Bật!”
m thanh chiếc ô bị bung ra, tạo thành một vòng xung kích mạnh mẽ, đánh bay những người mộng du đang lơ lửng giữa không trung ra xa.
Cơ thể Búp Bê từ từ trở nên nhẹ bỗng, đôi ủng màu đen của cô chậm rãi rời khỏi mặt đất.
Búp Bê bay đến một nơi cách mặt đất khoảng ba bốn mét, nhìn về phía khu vực ô nhiễm ở đằng xa với đôi mắt trong veo.
Mặc dù không thể trực tiếp nhìn thấy quái vật tinh thần, nhưng Búp Bê vẫn có thể phân biệt được nguồn ô nhiễm.
Huống hồ, ở một nơi có bức xạ tinh thần dày đặc như thế này, bản thân quái vật tinh thần sẽ hình thành một trường lực đặc biệt gây ảnh hưởng đến bức xạ tinh thần ở xung quanh.
So với việc trực tiếp nhìn thấy bản thể của quái vật tinh thần, điều này thực sự không có nhiều khác biệt.
Quái vật tinh thần của Tần Nhiên có tạo hình vô cùng đáng sợ.
Lúc đầu, có một số con quái vật có hình dạng như con gián, khiến một người có bản chất của một bé gái như Búp Bê cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Nhưng lúc này, Búp Bê lại không chút sợ hãi.
Búp Bê chỉ cắn chặt môi, lần đầu tiên trong mắt cô hiện lên sự căm hận thực sự.
Thân người cô nhẹ nhàng bay về phía trước, bàn tay cô buông lỏng chiếc ô.
Nhưng chiếc ô không rơi xuống đất mà nhẹ bay lơ lửng bên cạnh cô, như thể được nâng bởi một bàn tay vô hình nào đó.
Sau đó, Búp Bê nhìn chằm chằm vào quái thụ máu thịt kia rồi siết chặt nắm tay.
“Đánh chết ngươi.”
“…”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng và non nớt, như đang làm nũng.
Nhưng không ai có thể ngờ câu nói nghe như đang làm nũng này lại có thể tạo ra sức mạnh khủng khiếp đến như vậy.