Chương 909: Kế Thừa Trấn Nhỏ Khai Tâm
"Không ổn."
Lục Tân nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng ngăn cản Búp Bê.
Hắn phát hiện, sau khi bị đòn xung kích tinh thần đánh trúng, vẻ đau đớn trên mặt nữ vương, người đang đứng trong quầng sáng càng thêm sâu sắc.
Rầm!
Trên thân thể xuất hiện sóng tinh thần hỗn loạn, máu thịt rơi rụng như đất bùn.
Cùng lúc đó bộ rễ sinh trưởng trên người nữ vương đã chui vào ngày càng sâu, ngày càng có nhiều máu thịt bị cái thập tự giá kia cắn nuốt, nhưng những đòn công kích từ bên ngoài dường như còn tạo thành áp lực và tổn thương cực lớn cho nữ vương hơn.
"Cái kén này là thứ rớt xuống từ người nữ vương..."
"Lực sát thương của các đòn tấn công lên cái kén sẽ phản phệ ngược lại lên người nữ vương..."
"Vậy ta nên làm gì bây giờ?"
"..."
Trong lúc Lục Tân gấp gáp tìm kế sách, người đàn ông tóc vàng đứng bên trong quang kén bất ngờ mở mắt. Hai con ngươi của hắn mang một màu xanh đáng sợ, tựa như biển sâu không đáy.
Sự chuyển động của quang kén đã làm kinh động đến hắn, nên mới từ tốn mở mắt.
Hắn liếc nhìn Lục Tân qua một tầng quang kén, biểu cảm trên mặt để lộ vẻ kinh ngạc.
Nhưng vẻ mặt kinh ngạc này nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự hờ hững lạnh lùng.
Hai bàn tay trắng bệch chầm chậm giơ về phía trước, giữa cánh tay và thân thể là vô số sợi tơ trắng nhầy nhụa.
"A..."
Giữa hai cánh tay, trên khuôn ngực trắng hết của hắn, bỗng nhúc nhích, tựa như bên dưới có thứ gì đó đang cố gắng giãy dụa, muốn phá cửa xông ra.
Từng tấc da thịt bị xé ra, để lộ một gương mặt người chân chính, biểu cảm còn thống khổ tột cùng.
Tựa như một người đã lâu lắm rồi mới được thở lại, việc đầu tiên sau khi thoát khỏi đó chính là há to miệng, hít một hơi thật sâu, rồi... bất chợt kêu lên thảm thiết.
Lục Tân chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng gào thét, cường độ âm thanh của nó dường như rất cao, đến độ tai hắn không thể nghe thấy được.
Từ vị trí của quang kén, thanh âm đó nhanh chóng lan khắp bốn phía khu hoang dã.
Ầm ầm ầm.
Phóng xạ tinh thần màu đỏ đậm bao vây quanh trấn nhỏ Khai Tâm tức khắc bị tiếng thét này làm cho chấn động không ngừng.
Đồng thời, trên khu hoang dã cũng có vô số người ngã xuống như rơm như rạ, mà những người cách đó khá xa, những kẻ vẫn còn mộng du, vốn không chịu sự ảnh hưởng từ bên nãy cũng vô thức ngẩng đầu lên, hệt như đã bị tiếng thét này hấp dẫn.
Hai ổ mắt trống rỗng mở ra, cái cổ cứng ngắc khẽ xoay, họ đang nhìn về phía quang kén.
"Rắc..."
Xương cốt của chúng phát ra tiếng kêu lanh lảnh, chúng chậm rãi bò từng bước về phía Lục Tân và Búp Bê.
Không chỉ có mình chúng, mà ngay cả phóng xạ tinh thần màu đỏ đậm đang tán loạn khắp nơi này cũng đang rung lên nhè nhẹ.
Tựa như một vùng biển đỏ rộng lớn đang từ từ nghiêng ngả.
Một sức nặng vô hình thong thả đè lên hai người, tuy chậm là vậy nhưng lại không thể ngăn cản.
Khi Lục Tân cảm nhận được áp lực khổng lồ kia, hàng lông mày khẽ cau lại.
"Cản chúng lại."
"Ừm!"
Búp Bê đứng cạnh gật nhẹ đầu, rồi xoay người sang chỗ khác, dù che nắng trong tay nhẹ nhàng xoay tròn.
Bên cạnh cô ấy vốn đã có một cỗ sức mạnh tinh thần khổng lồ ngưng tụ lại, theo sự chuyển động của dù che nắng, tất cả sức mạnh dần trở nên cuồng bạo, bất an; phóng xạ tinh thần hỗn loạn bắt đầu biến hóa thành đủ loại hình dạng, đồ án có quy tắc cũng như bất quy tắc, sau đó nặng nề khuếch tán ra xung quanh.
"Rầm..."
Những “người mộng du” cách cô ấy tương đối gần nháy mắt gục xuống như ngã rạ.
Phía xa xa cũng là từng mảnh người ngã nhào xuống đất, phóng xạ tinh thần quẩn quanh bên người cũng vỡ tan.
Trên mặt người đàn ông mắt xanh đứng trong quang kén lộ vẻ kinh ngạc, cách một tầng quang kén, hai mắt của hắn dán chặt lên người Búp Bê.
Ngay sau đó, gương mặt ở giữa ngực hắn cau lại, rồi lại dãn ra. Tiếng thét lanh lảnh lại được cất lên.
Sức mạnh từ khắp bốn phương lại một lần nữa đổ dồn về phía trước, những người mộng du đã ngã xuống cũng bắt đầu chật vật ngóc dậy.
Búp Bê tức giận giậm chân một cái, sức mạnh tinh thần cạnh người lại điên cuồng khuếch tán ra ngoài. Từ chỗ cô ấy, luồng sức mạnh khổng lền ập ra phía ngoài như cơn sóng thần, lần thứ hai va chạm với phóng xạ tinh thần đang tập trung lại.
...
"Người nước ngoài này có thể khống chế phóng xạ tinh thần xung quanh?"
Lục Tân nhạy bén phát hiện ra điểm này.
Phóng xạ tinh thần xung quanh vốn thuộc về vị nữ vương của trấn nhỏ Khai Tâm. Cường độ lớn đến nỗi khó lòng tưởng tượng nổi, thậm chí có thể bao trùm một khu vực có bán kính tận năm mươi ki-lô- mét.
Nhưng bây giờ, cỗ phóng xạ tinh thần này đã trải qua thay đổi rất lớn.
Vị tổng giám mục Tai Ương kia cũng có năng lực bẻ gãy phóng xạ tinh thần.
Từ điểm này, có thể đoán được rằng nếu hắn tiếp tục tiến hành dung hợp với nữ vương, sau đó đạt được mục tiêu cuối cùng, rất có thể hắn sẽ kế thừa được trấn nhỏ Khai Tâm?