Mặt Trăng Đỏ

Chương 910: Tự Giết Chính Mình

Chương 910: Tự Giết Chính Mình


Cũng vào lúc này, Tần Nhiên, kẻ vừa mới tẩu thoát đã chạy tới một nơi bên ngoài trấn nhỏ Khai Tâm. Chỗ này có một chiếc xe dã ngoại cao lớn, kết cấu đã bị người cải tạo lại, bên ngoài có một lớp thủy tinh dày bao phủ, bên trong đặt từng hàng máy tính.
"Cộp cộp cộp"
Trong lúc Tần Nhiên chạy về hướng chiếc xe dã ngoại, phía đối diện bỗng truyền tới tiếng bước chân dồn dập.
Ngẩng đầu lên, Tần Nhiên nhìn thấy chính bản thân đang chạy tới với gương mặt hốt hoảng.
Hai người đồng loạt ngẩng đầu, cùng nhìn rõ được mặt nhau.
Tần Nhiên phía đối diện bỗng hét lên kinh hãi:
“Ngươi ngươi ngươi..."
"Pằng!"
Tần Nhiên bên này không nhiều lời, trực tiếp giơ súng bắn vào trán hắn.
Tần Nhiên đối diện lặng lẽ ngã xuống, không một tiếng động.
Tần Nhiên bên này khẽ thở phào một hơi thật dài, nhìn chính mình đang nằm trên đất bằng ánh mắt ghét bỏ, vươn tay đẩy cửa ra.
"Pằng pằng pằng..."
Nhưng bàn tay của hắn vừa chạm vào tay nắm cửa của xe dã ngoại, sau lưng bỗng truyền đến tiếng súng máy bắn phá, cơ thể Tần Nhiên run rẩy, ngã nhào xuống đất, máu tươi chảy ròng ròng, một tên Tần Nhiên khác vừa cầm súng máy, vừa thở hổn hển bước tới.
Trước tiên, hắn cảnh giác nhìn trái ngó phải, quan sát xung quanh. Sau khi xác định không còn “chính mình” nào nữa, hắn mới kéo cửa xe dã ngoại ra, chui vào.
"Ta..."
Hắn chui vào trong xe dã ngoại, đang lúc chuẩn bị mở miệng nói gì đó, lại bất ngờ nhìn đến một gương mặt mỉm cười đang chào đón hắn.
Tần Nhiên kinh hãi, vội vàng nắm chặt cây súng. Dưới bụng truyền tới xúc cảm lạnh lẽo, một thanh dao găm đã cắm vào bụng hắn, còn mạnh bạo xoay tròn một vòng.
Hai mắt Tần Nhiên dại ra, chậm rãi té ngửa ra khỏi xe dã ngoại.
"Cản không được, thật sự cản không được."
Cửa xe lần nữa khép lại, Tần Nhiên, người chạy tới xe sớm nhất, khẽ lắc đàu với vài người ngồi trong xe, cảm khái nói:
"Đó rốt cuộc là thứ quái vật gì?"
"..."
Không gian trong xe dã ngoại cực kỳ thông thoáng.
Ngoại trừ tên Tần Nhiên kia, còn có hai người đàn ông ngồi bên cạnh. Một người trông khá trẻ, bộ dạng lôi thôi lếch thếch, trên người mặc áo blouse trắng, chòm râu rậm rạp, luôn cầm trong tay một ly cà phê bẩn thỉu, mà trong cái gạt tàn bên cạnh, điếu thuốc đã nhiều đến độ cắm thành hình hoa sen.
Người còn lại là một ông cụ, hắn đè thấp vành nón, yên lặng ngồi một chỗ, hình như không thích nói chuyện.
Tới tận khi Tần Nhiên bên này mở miệng hỏi lại lần nữa, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, mỉm cười trả lời:
“Hắn là một người từng bị ô nhiễm nghiêm trọng."
---
"Người bị ô nhiễm trầm trọng?"
Tần Nhiên ngồi trong xe mà hết sức kinh ngạc.
Có vẻ hắn có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại ngại kiến thức hạn hẹp, sợ là không thể biểu đạt chính xác hết những thắc mắc trong lòng.
Hắn chậm rãi thở dài, rồi thấp giọng nói:
"Hai người kia căn bản là quái vật."
"Ta hoàn toàn bị áp chế trước chúng, nhưng đó không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là...."
''Ta tuyệt nhiên không hề biết vì sao mình bị áp chế, thậm chí ta còn không biết bản thân đang chiến đấu với thứ gì........"
"Người cỡ vậy mà ngươi nói chỉ là một người từng bị ô nhiễm trầm trọng?"
"..........."
Lão già ấn vành nón xuống thấp, chỉ cười nhẹ chứ không giải thích gì thêm.
Ngược lại vị Thần Quan Khoa học Công nghệ mặc áo dài trắng vừa nghe xong liền hơi giật mình, ánh mắt nghi ngờ nhìn Tần Nhiên, nói:
"Không phải đại chủ giáo từng nói năng lực của ngươi đã mượn sự trợ giúp của bảo tàng Tai Ách để hoàn toàn đạt đến trình độ giai đoạn thứ ba rồi sao?"
"Giờ ngay cả ngươi cũng chưa có cách nào để ngăn họ?"
".............."
"Chỉ mới tương ứng với giai đoạn ba thôi....."
Tần Nhiên lại não nề, hắn nghĩ lại còn thấy sợ, thấp giọng nói:
"Ta chỉ có thể mượn tàng phẩm và đồ thừa trong bảo tàng Tai Ách để nhanh chóng ô nhiễm và gia tăng cường độ tinh thần mà thôi, nhưng sau khi ta gia tăng cường độ tinh thần thì bỗng nhiên ta lại căm ghét bản thân mình, vậy thì tăng trưởng vô hạn còn có tác dụng gì? Ta phải đối mặt với một con quái vật hoàn toàn miễn dịch với tàng phẩm, vậy thì có ô nhiễm hắn nhiều thêm nữa thì cũng có được lợi gì đâu?"
Trong lúc nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Tần Nhiên ra mở cửa, nâng súng lên, bên ngoài lập tức có thêm một Tần Nhiên ngã xuống.
Tần Nhiên vừa lau máu dính trên người vừa tức giận nói:
"Thành quả duy nhất là lại xuất hiện thêm nhiều Tần Nhiên nữa, vừa về đã phải dọn dẹp từng đứa một, phiền chết được..."
".........."
"Lúc ngươi tự giết chính mình có thể đừng để máu bắn tung tóe lên xe không?"
Người đàn ông lôi thôi khạc nhổ xuống đất, sau đó dùng chân tray ra, rồi lại nói với Tần Nhiên:
"Thấy mắc ói."
Tần Nhiên đang lau vết máu dính trên quần áo mà cũng khó chịu liếc nhìn hắn.
"Thực ra không phải hắn miễn dịch."
Lúc này, ông lão đội nón thấp mở miệng cười, nói:
"Chỉ là hắn chịu đựng được mà thôi."
"Dị biến giả số không ấy mà, đều có năng lực tiếp nhận ô nhiễm mà vẫn duy trì và tự điều chỉnh được lý trí."
".............."
"Con quái vật như vậy mà ngươi nói là dị biến giả số không?"
Tần Nhiên nhìn thấy ánh mắt của lão già vừa có chút u oán vừa ấm ức và bất lực khi bị người khác xem như là kẻ ngốc.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất