Mặt Trăng Đỏ

Chương 92: Nổ Súng

Chương 92: Nổ Súng


Ở phía xa xa, dưới ánh sáng của ngọn đèn, hiện lên từng cọc thép có cạnh sắc bén dữ tợn và bức tường gạch lởm chởm như răng cưa. Nếu tiện đường nhảy xuống, có lẽ chỉ đơn giản là cái hố sâu, nhưng cũng có thể bên dưới đã cắm đầy cọc thép nhọn hoắt.
Người đàn ông nọ thong thả bay tới đây, nơi phía cuối đoạn đường. Sau đó cơ thể nhẹ búng về phía trước một cái, hắn lập tức nhảy ra xa ba, bốn mét. Một tay của hắn giơ ra, tựa như đang nắm lấy một sợi tơ vô hình. Kế đó, với sự giúp đỡ của trợ lực, hắn phóng cơ thể về phía bức tường bị vỡ của một tòa kiến trúc chưa hoàn thiện. Bóng dáng của hắn như sắp sửa biến mất trong màn đêm. Đúng lúc này, hắn quay đầu nhìn lướt qua Lục Tân, dường như đang nghĩ trong đầu rằng: Tới tận đây rồi chắc không đuổi theo nữa đâu nhỉ?
Nhưng hắn lại không ngờ rằng, khi Lục Tân chạy tới khúc đường này, lại không chút do dự nhảy về hướng đó theo hắn. Cơ thể vụng về của một người bình thường sao có thể xông thẳng về phía này như mình được, nếu rơi xuống cái hố đang thi công kia, hắn chắc chắn sẽ chết…
"Em gái…”
Thời khắc Lục Tân nhảy xuống, trong đầu hắn đã lặng lẽ gọi em gái mình một tiếng.
Khi Lục Tân đang trên đường truy đuổi tên con người này, có một bóng đen nho nhỏ vội vàng chạy trên đỉnh các tòa nhà phía sau lưng hắn. Tốc độ của cô cực kỳ nhanh, chỉ trong một thời gian ngắn đã rút ngắn khoảng cách với Lục Tân.
Tại thời điểm Lục Tân nhảy xuống cái hố kia, cô cũng đã chạy tới kịp lúc. Hai cánh tay nhỏ bé của cô giang ra, ôm lấy cơ thể đang rơi xuống của hắn, trong miệng phát ra tiếng cười hì hì:
"Bắt được ngươi rồi…”
Cùng lúc, cơ thể Lục Tân đột ngột trở nên cực kỳ linh hoạt, hắn dùng sức đạp xuống một cước.
Trong cái hố đen ngòm phía dưới là một cái đầu ống tuýp được vót nhọn hoắc, nếu dùng sức đạp, sợ là chân sẽ bị xuyên thủng.
Nhưng khi Lục Tân đạp chân lên cái đầu nhọn này lại chẳng bị ảnh hưởng gì hết, trái lại còn mượn lực nhảy lên giữa không trung.
Dưới ánh trăng đỏ thẫm, thân ảnh của hắn tựa như một con quỷ.
"Chuyện gì thế này?"
Tuy nam nhân kia nhanh nhẹn chạy trốn phía trước nhưng vẫn chú ý đằng sau. Nhất là khi Lục Tân nhảy từ cuối đoạn đường nứt gãy xuống hố kiến trúc, hắn ta vô cùng kinh ngạc, còn nghĩ liệu tên này có ngã chết không. Ai dè bóng dáng vụng về của Lục Tân chợt trở nên linh hoạt lạ thường, thân hình kéo căng, nhảy lên không trung, sau đó vươn tay kéo một ống thép ngang rồi cấp tốc phóng về phía trước.
Tốc độ vô cùng đáng sợ này đã kéo gần khoảng cách tầm hai, ba mét trong nháy mắt.
Người đàn ông phía trước giật mình, lập tức tăng tốc như ma quỷ trong bóng đêm, vội vàng lao về phía trước.
Hai bóng người một trước một sau, vội vàng đuổi bắt trong màn đêm.
Lúc thì xuất hiện dưới ánh đèn, lúc thì chìm trong bóng tối.
Bất kể phía trước là cột điện hay nhà cửa hoặc tòa nhà cao cấp bỏ hoang cũng không ảnh hưởng tới tốc độ của họ. Lúc thì họ chạy dưới đất, lúc thì nhảy thẳng lên mặt bên của tòa nhà, chạy băng băng chẳng khác nào bất chấp lực hấp dẫn của trái đất.
Người đàn ông này nghiêm túc hẳn, cực kỳ lợi hại.
Hắn giang rộng hai tay, hai chân cong cong, lôi lôi kéo kéo, thoắt cái tốc độ đã tăng hơn nhiều.
Nhưng lúc này Lục Tân đã cắn răng, nhanh chóng đuổi theo. Thân hình hắn còn nhẹ nhàng linh hoạt hơn đối phương, dù là dây điện rối trên không trung hay là khe hẹp thì hắn đều có thể vượt qua một cách dễ dàng hệt như một con nhện. Nói cách khác, hắn như một hồn ma lúc ẩn lúc hiện, như một con thú khát máu đang đuổi theo con mồi của mình, lao đi như bay.
Ngay cả ánh đèn rọi vào mặt hắn cũng toát lên vẻ quái dị.
Dưới ánh đèn, nét mặt hắn vừa nghiêm túc vừa bình tĩnh.
Khi Lục Tân lao tới chỗ ánh đèn tiếp theo, trong đôi mắt đen như mực ẩn giấu ý cười trêu đùa.
Tốc độ của cả hai đều nhanh, nhưng rõ ràng là Lục Tân nhanh hơn.
Khi em gái chưa đuổi kịp, đối phương bỏ xa hắn cả trăm mét một cách dễ dàng. Nhưng bây giờ khoảng cách này dần ngắn lại. Ba mét, năm mét, mười mét... Mà hình ảnh của đối phương trong mắt Lục Tân cũng ngày càng rõ nét.
Có điều, khu vực này vốn sát ranh giới của thành phố Cao Tường.
Trong lúc đuổi bắt, họ sắp đến ranh giới của thành phố Cao Tường cao chót vót cạnh thành phố.
Phía trước không còn nhà cửa, chỉ là khoảng đất trống dài hàng nghìn mét mọc đầy cỏ dại.
Xa hơn là bức tường cao sừng sững, dựng đứng giữa không trung như cắt đôi bầu trời đêm.
Bóng dáng kia xông vào vùng đất hoang, lao đến Cao Tường không chút do dự.
Hiện giờ khoảng cách giữa Lục Tân và đối phương đã rút ngắn khoảng sáu mươi mét nên không ảnh hưởng tới độ linh hoạt và tốc độ. Hắn dứt khoát giơ súng lên, bắn đối phương "pằng, pằng".
Dù hắn ngắm bắn chuẩn cỡ nào thì cũng kém linh hoạt ở khoảng cách năm mươi mét.
Nhất là thân hình người kia như con báo lao đi, đạn bắn trật chỉ làm cỏ dại văng tung tóe.
Cùng lúc đó, ở một nơi xa nằm chếch bên phải thành phố Cao Tường bốn, năm trăm mét có ánh đèn lóa mắt sáng lên, gấp gáp chiếu về phía họ. Chắc là quân tuần tra trên thành phố Cao Tường nghe thấy tiếng súng nên lập tức có phản ứng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất