Mặt Trăng Đỏ

Chương 917: Phóng Thích Xung Kích Tinh Thần

Chương 917: Phóng Thích Xung Kích Tinh Thần


“Đội hỗ trợ của Thanh Cảng chúng ta đã đến, giáo sư Bạch và các nhà nghiên cứu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Giọng nói của Trần Tinh vẫn rất bình tĩnh, nhưng từ những câu nói này, Lục Tân có thể nhận ra quyết tâm của cô:
“Việc quan trọng nhất là bảo vệ Búp Bê.”
“Chúng ta không biết Giáo hội Khoa học và Công nghệ đã chuẩn bị kế hoạch khủng khiếp gì, nhưng chúng ta sẽ chuẩn bị đầy đủ.”
“Vì vậy, hãy để Búp Bê lập tức giải phóng xung kích tinh thần về phía tây!”
“Không cần phải lo lắng về hậu quả của việc này.”
“Bọn ta ở ngay bên ngoài, mọi hậu quả sẽ do bọn ta giải quyết!”
---
"Để Búp Bê phóng thích xung kích tinh thần đi..."
Lời của Trần Tinh khiến trong lòng Lục Tân sinh ra cảm giác vô cùng quái lạ, rất khó hình dung.
Trần Tinh nói rằng để Búp Bê phóng thích sức mạnh tinh thần, giảm bớt áp lực đè lên người cô ấy chính là phương pháp cứu cánh duy nhất, nhưng nếu thật sự làm vậy, hậu quả tạo thành sẽ càng thêm nghiêm trọng thì sự bất lực trong tim hắn đạt đến cực điểm.
Kỳ thật, hai từ hiến thân và hy sinh cho công việc có tồn tại trong từ điển của hắn. Thậm chí, hắn có thể hiểu rằng, nếu Búp Bê đã đồng ý làm công việc này, thì việc phải gánh vác hậu quả như thế, âu cũng là hợp lý.
Hiểu thì hiểu đấy, nhưng nếu bắt hắn tận mắt chứng kiến chuyện đó xảy ra, cảm giác trống rỗng và bi thương trong lòng sẽ nhấn chìm hắn mất.
Sau đó, đúng vào lúc này, Trần Tinh lại nói ra quyết định của Thanh Cảng.
Phóng thích…
Dù biết rõ chuyện này sẽ tạo thành áp lực cực lớn với thế giới bên ngoài, họ cũng muốn cô ấy phóng thích cỗ sức mạnh tinh thần đó.
Bởi vì Thanh Cảng đã làm xong chuẩn bị, họ lựa chọn tự mình gánh vác phần áp lực này, từ đó có thể giảm bớt gánh nặng cho mình và Búp Bê.
Một dòng nước ấm lặng lẽ chảy qua tim. Sự trống rỗng và chết lặng trong tim Lục Tân bị đẩy lui, giờ đây lòng hắn đang cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Có lẽ, là cảm giác của hạnh phúc?
...
Trên mặt hắn bỗng để lộ nụ cười mỉm.
Bởi vì lúc này hắn không nhìn thấy Trần Tinh, nên nụ cười này là giành cho người nằm vùng đang đeo nụ cười giả dối trên mặt.
Người nằm vùng vốn đang hãi hùng khiếp vía, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười tươi của Lục Tân, trong mắt nó dần hiện lên sự kinh ngạc.
Thế rồi, cả gương mặt như được ánh mặt trời chiếu rọi, nụ cười giả tạo trên mặt nó cũng dần biến thóa theo biểu cảm của Lục Tân.
Dần dần, trên mặt nó cũng để lộ nụ cười chân thật, phát ra tận đáy lòng.
Tựa như hình ảnh phản chiếu, hai con người như có nắng trong tim cùng mặt đối mặt với nhau, để lộ nụ cười rạng ngời, hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Nói thật lòng thì, khung cảnh này có chút là lạ.
...
"Nói cho cô ấy là ta biết rồi."
Lục Tân đứng thẳng người dậy, nói một câu với người nằm vùng. Người nằm vùng trịnh trọng gật đầu một cái, sau đó vui mừng hớn hở bước vào trong lốc xoáy.
"Phù..."
Lục Tân thở phào một hơi thật dài, tựa như đã phun được ra hết nhưng uất ức tích tụ trong lòng.
Sau đó hắn thả lỏng cánh tay đang ôm Búp Bê ra, hai tay chụp lấy vai cô ấy, nói:
"Bây giờ ta đã biết làm thế nào để cứu ngươi rồi. Ngươi cần phải phóng thích tất cả sức mạnh tinh thần ra thế giới bên ngoài, có hiểu không? Hãy ra lệnh cho tất cả sức mạnh tinh thần chạy ra bên ngoài, đừng tiếp tục ẩn náu trong người ngươi nữa, có hiểu chưa?"
"..."
Búp Bê yếu ớt mở mắt, chậm chạp nháy một cái, trong mắt hiện lên chút mê mang.
"Đúng là một học sinh kém mà..."
Lục Tân nhỏ giọng thở dài.
Kỳ thật trong lòng hắn cũng hiểu được, nếu Búp Bê có thể dễ dàng hiểu thấu mọi chuyện, Thanh Cảng cũng không cần phải đau đầu như vậy.
Nhưng không sao, một trong số những nhiệm vụ mà mình chưa hoàn thành, không phải có nhiệm vụ "làm bạn" với Búp Bê sao?
Chỉ dẫn cho cô ấy, dạy dỗ cô ấy, để cô ấy trở nên tốt hơn cũng là nội dung nhiệm vụ của mình mà.
"Thứ ngươi cần học chính là khống chế cỗ sức mạnh tinh thần này."
Hắn hít sâu một hơi, bắt đầu dùng kiến thức chuyên nghiệp của mình chỉ dạy từng chút một cho Búp Bê:
"Sức mạnh tinh thần thật sự tồn tại.”
"Ngươi có thể cảm nhận được sự tồn tại của bản thân, cảm nhận được sự tồn tại của thế giới này, tất cả là nhờ vào tác dụng của sức mạnh tinh thần."
"Đây là khái niệm cơ bản nhất, cũng là nội dụng trụ cột trong đợt huấn luyện trước khi chúng ta đi làm công tác này."
"..."
"Ngươi có thể cảm nhận được những cỗ sức mạnh tinh thần này, đúng không?"
"Chúng nó rất thích ngươi, cho nên chúng nó mới không kiềm chế được mà tiến lại gần ngươi, nghe theo ý muốn của ngươi, làm theo mệnh lệnh của ngươi, cũng như căm ghét tất cả những người ngươi căm ghét. Nhưng, cũng bởi vì chúng nó rất thích ngươi, nên mới cố chấp ở lại cạnh ngươi, đi theo ngươi, không chịu rời đi."
"Cũng vì vậy mà áp lực đè lên người ngươi mới càng lúc càng lớn."
"Việc ngươi cần làm bây giờ là từ chối."
"Ngươi phải khiến chúng nó hiểu được, ngươi bây giờ mệt sắp chết rồi, nên chúng nó bắt buộc phải rời xa ngươi..."
"Tận lực rời đi càng xa càng tốt, hãy bảo chúng nó đi chỗ khác chơi đi..."
"..."
Thật ra thì sự hiểu biết của Lục Tân về bản chất của sức mạnh tinh thần cũng không sâu, hắn chỉ là thuận lại nội dung mình từng học trong khóa huấn luyện cho Búp Bê nghe thôi. Hơn nữa, sau khi cân nhắc tới tính cách của Búp Bê, hắn không tự chủ được mà dùng giọng điệu như đang kể chuyện cổ tích cho mấy bạn nhỏ nghe để nói cho cô ấy hiểu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất