Chương 918: Đi Đi
Trước kia, hắn cùng lắm cũng chỉ nói như vậy với em gái mà thôi. Ví dụ như mấy câu truyện đồng thoại về vụ án phân thây trong đêm mưa, hay là bãi rác chứa đầy xác chết, …
Kỳ thật trong lòng hắn vẫn còn hơi lo lắng, sợ Búp Bê nghe không hiểu. Ban đầu, quả thật Búp Bê không hiểu cho lắm.
Nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của Lục Tân, tuy lòng rất đau, nhưng cô ấy vẫn cố gắng tập trung tinh thần, cảm nhận nội tâm Lục Tân.
Vì vậy, những điều mà Lục Tân muốn nói như được sao chép lại, sau đó dán từng chút một vào đầu cô ấy.
Cô ấy dần hiểu ra, cố gắng gật đầu thật mạnh.
Sau đó, cô ấy chậm rãi xoay người, ngồi thẳng dậy.
Theo từng cử động của cô ấy, sức mạnh tinh thần tụ tập xung quanh cũng lập tức trở nên sống động lên.
Chúng hân hoan nhảy nhót quanh người Búp Bê, sau đó nâng cơ thể mềm nhũn, yếu ớt của cô ấy lên.
Tà váy đen chậm rãi rũ xuống, Búp Bê lặng lẽ bay lên không, ánh mắt nhìn về phía vên ngoài.
"Phía tây, phóng thích về biên giới phía tay..."
Hai tay Lục Tân chụm lại thành hình cái loa, đặt lên miệng, lớn tiếng gào thét với Búp Bê, rồi ra sức chỉ tay về phía tây.
Búp Bê đang lơ lửng trên không gật nhẹ đầu đáp lại, hai cánh tay nhỏ bé từ từ nâng lên.
Ầm!
Một cỗ sức mạnh tinh thần cực kỳ cường đại, cũng cực kỳ khủng bố vọt về phía cô ấy.
Tựa như dưới biển sâu bất ngờ xuất hiện một cái lỗ lớn, nước biển cuồn cuộn chảy ngược vào.
Chỉ trong một cái chớp mắt, áp lực đè nặng trên người Búp Bê đã đạt tới đỉnh điểm.
Thậm chí Lục Tân còn nhìn thấy rõ bằng mắt thường rằng dưới lớp da trắng như tuyết của cô ấy đã xuất hiện vết rạn rất sâu, trái tim cũng vì vậy mà nhói lên.
Dưới cỗ áp lực cùng cực này, Búp Bê đau đớn nhắm hai mắt lại. Có thể thấy cô ấy đang cố gắng giữ vững bình tĩnh, từ từ điều hòa hô hấp.
Mấy giây sau, cô ấy chậm rãi nâng cánh tay của mình lên.
Ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng chỉ về phía trước, sau đó cô ấy thong thả mở mắt. Đôi mắt trong veo, nhưng không trống rỗng như trước, trái lại còn ẩn hiện chút sức sống.
Sau đó Búp Bê nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói êm dịu:
“Nghe lời, đi đi."
...
Khi giọng nói nhẹ nhàng kia cất lên, cả thế giới như bất động trong nháy mắt.
Ngay sau đó, tất cả sức mạnh tinh thần xung quanh bắt đầu trở nên vô cùng hỗn loạn và kích động.
Những cỗ sức mạnh tinh thần đó dường như đang rất xoắn xuýt, không nỡ rời đi, trông chúng giống hệt một sinh vật sống đang tỏ ra đáng thương vậy.
Nhưng, sau một hồi cảm nhận thật cẩn thận, xác định chắc chắn thái độ của Búp Bê, dù có chút lưu luyến, chúng nó vẫn hạ quyết tâm.
Vì thế, lấy Búp Bê làm trung tâm, sức mạnh dần tuôn trào ra phía bên ngoài.
Ầm.
Quá trình thật phức tạp, nhưng biến hóa lại xảy ra chỉ trong nháy mắt.
Từ chỗ Búp Bê, tất cả sức mạnh tinh thần bắt đầu khuếch tán từng vòng ra bên ngoài.
Cảm giác khủng bố đó không thể nào diễn tả nỗi bằng lời. Vì sức mạnh tinh thần rút đi trong nháy mắt, nên không khí xung quanh như bị lôi kéo đi gần hết, tạo thành cảm giác như đang ở vùng áp thấp, máu trong ngươi như bị mất khống chế, điên cuồng xông thẳng lên não.
Ầm! Ầm! Ầm!
Nơi hoang dã xa xôi, từ gần đến xa không ngừng xuất hiện đủ loại tiếng nổ vang trời.
Đó là âm thanh tạo thành khi các luồng không khí bị đè nén va chạm với nhau, mà nguyên nhân chính là vì sự đè ép và chuyển động của sức mạnh tinh thần.
Một vòng tròn chân không bắt đầu khuếch tán ra phía ngoài.
Những phóng xạ tinh thần méo mó, những dòng chảy tinh thần hỗn độn xung quanh trùng kích từng tầng ra khắp bốn phương, sau đó, như bị thứ gì đó tác động, chúng bắt đầu đổ dồn về phía Tây. Nhìn thoáng qua thì giống hệt vùng biển đỏ đậm đang tràn về phương tây vậy.
Sức mạnh đó khổng lồ tới mức thổi bay từng lớp cỏ dại và đất đai.
Cỏ dại bay múa đầy trời, dưới sự tác động của dòng sức mạnh khổng lồ, dần dần bay bay về phía xa như rong biển bị sóng cuốn trôi.
...
"Chuyện này…”
Thời điểm dòng chảy tinh thần hỗn độn lan tràn khắp bốn phía, ở một nơi bên ngoài trấn nhỏ Khai Tâm. Chiếc xe dã ngoại dù đứng trước dòng chảy tinh thần hỗn loạn khổng lồ vẫn có thể bình yên vô sự, thậm chí còn có thể thao tác ổn định các dụng cụ tinh vi được bố trí trong khắp mảnh lãnh vực này, cũng đón nhận sự ảnh hưởng cực lớn, tựa như một chiếc tàu ngầm bị vây trong dòng chảy loạn dưới đáy biển sâu.
Tần Nhiên bị thanh thế to lớn này dọa cho xanh mặt, vội vàng đứng lên, nắm chặt lấy tay vịn, ổn định thân thể.
"Đây cũng là thứ mà ngươi đã đoán trước được ư?"
Hắn nhìn chằm chằm vào ông cụ đang cúi đầu bằng ánh mắt u ám, giọng điệu có hơi thay đổi.
"Cô gái kia muốn khiến bản thân không bị mất khống chế thì chỉ còn nước dùng cách này mà thôi, có gì lạ chứ?"
Trong khung cảnh hỗn loạn bên ngoài xa dã ngoại, giọng điệu ông cụ vẫn rất bình tĩnh, dường như không có thứ gì có thể tác động tới hắn.
Biểu cảm trên mặt Tần Nhiên dần trở nên méo mó, miệng mấp máy như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng hắn vẫn nín lại, nhỏ tiếng nói:
“Kế hoạch truyền bá Phúc m có đảm bảo không?"