Chương 939: Ta Chính Là Tai Họa
Từng cây thánh giá bao quanh thị trấn nhỏ không có thật này, dường như đã hình thành một hàng rào gỗ dày đặc và kiên cố.
Trên mỗi cây thánh giá đều có một khuôn mặt của Tổng giám mục Tai Ách.
Chúng tập trung dày đặc, san sát nhau, chăm chú nhìn thị trấn bằng ánh mắt hờ hững.
“Ta chính là tai họa.”
Giọng nói của Tổng giám mục Tai Ách giống như từ trên trời vọng xuống, cho người ta ý chí.
Dường như nếu trong đầu nảy ra ý nghĩ phản kháng chính là một sai lầm.
“Tai họa ở trong quá khứ của chính ngươi, và ngươi không thể làm trái nó...”
“Tai họa đồng hành với ngươi, và ngươi vĩnh viễn không thể trốn tránh nó…”
m thanh cực lớn tràn ngập khắp thị trấn, càng ngày càng có nhiều bông hoa màu đen nở rộ trên cơ thể của những người bất hạnh.
Hơi thở lạnh lẽo đan xen vào nhau, Lục Tân như bị mắc kẹt giữa thị trấn.
Xung quanh Lục Tân là vô số cây thánh giá chồng chất lên nhau, càng lúc càng cao, gần như có thể chống trời.
Những bông hoa màu đen dần dần nở rộ, nhấn chìm tiếng khóc sống động và mang hơi thở của người sống trong thị trấn trước đây. Dưới những tán hoa, nhiều bụi gai nối liền nhau tạo thành một khu rừng khổng lồ, Lục Tân bị mắc kẹt giữa vô số bụi gai đó, giống như một nhà tù bằng thép.
Lục Tân khẽ nhúc nhích, “xoẹt” một tiếng, trên người hắn đột nhiên xuất hiện một vết thương rất dài.
Ngay tại vết thương, một cảm xúc khác thường được sinh ra rồi truyền vào trong cơ thể Lục Tân, sau đó, trước mắt hắn chợt lóe lên những khuôn mặt đẫm máu.
Đó là thứ Lục Tân không muốn chạm vào nhất trong ký ức của mình.
Nhưng những bụi gai này dường như có một loại sức mạnh, bất ngờ kéo nỗi đau sâu thẳm trong ký ức đến trước mặt hắn.
Khiến người ta cảm thấy phiền muộn.
“Bạch!”
Lục Tân tức giận vung tay, những hạt màu đen trên tay lập tức nhấn chìm một mảnh bụi gai rộng ba bốn mét vuông, sau đó hủy diệt nó, khiến nó trở thành hư vô. Nhưng ngay sau đó, những bụi gai màu đen này lại lan rộng ra một lần nữa, tiếp tục nhốt Lục Tân ở chính giữa.
Nhìn từ xa, cả thị trấn đều đầy những bụi gai màu đen, còn Lục Tân thì giống như một thiếu niên đang cầm liềm đối mặt với ruộng lúa mì.
Mỗi một cọng lúa mì đều không thể chống đỡ quá một giây trong tay Lục Tân, nhưng cả đám lúa mì như vậy lại khiến lòng người chùng xuống.
…
Đứng giữa đám bụi gai này, Lục Tân không thể nhúc nhích.
Chỉ cần hắn khẽ nhúc nhích lập tức sẽ bị gai đâm. Một khi bị gai đâm, vô số ký ức không muốn nhớ lại sẽ hiện lên trong tâm trí.
Những ký ức này sẽ làm xáo trộn sự chú ý của hắn và mang lại cho hắn cảm giác đau đớn.
Nói một cách đơn giản, đây giống như hành vi thích vạch trần vết sẹo của người khác trong lúc cãi vã, lực sát thương cực lớn.
Trên vô số cây thánh giá ở xung quanh, ánh mắt của Tổng giám mục Tai Ách đã trở nên ảm đạm.
Giọng nói của Tổng giám mục Tai Ách giống như mang theo ý chí của cả thế giới:
“Đây là thế giới của ta, tất cả sức mạnh tinh thần đều bị ta chi phối, bao gồm cả ngươi.”
“Ta có thể ban cho ngươi những tai họa, và có thể tái sinh chúng một cách vô hạn.”
“Ở thế giới này, ta chính là Lãnh chúa tinh thần, sao ngươi có thể làm trái ý ta?”
“…”
m thanh giống như một tiếng sấm rền nổ vang từ phía chân trời, ẩn chứa sức mạnh vô hạn.
Những bụi gai xung quanh đột nhiên mọc dài ra, chúng ra sức vươn các nhánh gai của mình ra, giống như một con quỷ đang nhe nanh múa vuốt.
Những nhánh gai này giống như những thanh kiếm sắc bén đâm về phía Lục Tân từ nhiều hướng khác nhau.
“Thùng thùng…”
Lục Tân lặng lẽ đứng giữa những bụi gai màu đen.
Trái tim Lục Tân vẫn đập, mỗi nhịp đập đều giống như khiến người ta chấn động đến choáng váng.
Lục Tân liếc nhìn những bụi gai màu đen vô cùng vô tận ở xung quanh, trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh chúa Tai Ách.
Lục Tân lên tiếng với thái độ rất thân thiện và nghiêm túc, có điều nụ cười của hắn có vẻ hơi khoa trương:
“Ngươi đang nói với ta hai chữ ‘ban cho’ sao?”
---
Đồng tử của Tổng giám mục Tai Ách hơi co lại vì ông nghĩ rằng bản thân đã làm rất tốt rồi kia mà.
Trên thực tế, từ khi bắt đầu, ông ta đã nghiên cứu kế hoạch của mình rất nhiều lần, mỗi một công đoạn đều cân nhắc rất cẩn thận, còn chuẩn bị kế hoạch dự bị, vì vậy, ông mới có thể đến trấn nhỏ Khai Tâm để thực hiện kế hoạch thăng chức lần này.
Cho dù tình hình hiện tại không vượt quá tầm kiểm soát của mình.
Nhưng khi vừa nhìn thấy người đó, ông lại luôn có cảm giác hoang mang không chắc ăn cho lắm.
Kế hoạch ký sinh bên ngoài thế giới của ông đã đạt đến thời điểm quan trọng, hiện giờ hắn đang ở trong bảo tàng Tai Ách, đây vốn dĩ là thế giới của ông ta, nhưng không rõ vì sao mà ông cứ cảm thấy hoảng sợ như đang bị người khác điều khiển.
Ông ta không nhận ra rằng bản thân nói chuyện có chút khó khăn:
"Ai cũng có ký ức của riêng mình."
"Trong ký ức của mỗi người đều có một phần quá khứ không muốn nhớ lại...."
"Ta là người đến từ Tai Ách, không ai có thể hiểu được sức mạnh và nỗi đau khổ của Tai Ách hơn ta..."
"Ta là chủ nhân của Tai Ách, tất cả Tai Ách đều phải nghe theo lệnh của ta...."
"............"