Chương 940: Xin Ta Đi Rồi Ta Cứu
Đây là thế giới tinh thần cộng thêm việc ông ta cũng không có ý định muốn che dấu nên mọi suy nghĩ của ông ta đều biến thành âm thanh xen lẫn trong không trung.
Theo ý muốn của ông ta, tất cả bụi gai khắp trấn nhỏ đều điên cuồng sinh trưởng, đồng thời tràn về phía Lục Tân. Nó giống như một vùng biển được dệt từ bụi gai đen kịt đang từng lớp từng lớp quấn lấy Lục Tân, mặc dù có vẻ như hạt màu đen bên người Lục Tân có thể phá hủy đống bụi gai này nhưng trước biển gai vô tận, nó cũng chỉ như hạt muối bỏ biển thôi.
Hạt màu đen còn không đủ để bao phủ lấy cả người Lục Tân.
Cho nên suy cho cùng bụi gai này vẫn có thể làm Lục Tân bị thương và không ngừng gợi lên những ký ức không vui của hắn.
Không một ai là không bị những ký ức này ảnh hưởng.
..............
"Nghe lệnh......"
Nhưng ngay lúc Tổng giám mục Tai Ách lần lượt suy tính rất chắc chắn rồi, Lục Tân lại cười lạnh một tiếng, tiếng cười này nghe khác hoàn toàn so với hắn trước đây, nó có cảm giác chỉ người bị suy sụp mới trở nên cuồng loạn.
Và mất kiểm soát.
"Đắm chìm trong thế giới tinh thần của riêng mình mà nghĩ bản thân đã là lãnh chúa tinh thần rồi à?"
Tiếng cười của Lục Tân như có ý giễu vợt và khinh bỉ trước những thứ lố bịch.
Sau đó hắn lên tiếng:
"Không ai có quyền ra lệnh trước mặt ta!"
Giọng nói lạnh lùng lập tức vang đến từng ngõ ngách trong trấn nhỏ.
Trong nháy mắt, cả thị trấn đột nhiên trở nên tĩnh mịch, tất cả tinh thần loạn lưu đều dừng lại, mấy bụi gai điên cuồng vừa rồi cũng dừng phát triển, đồng thời tất cả các cành gai đều khẽ run rẩy, giống như đang sợ hãi.
Lục Tân quay đầu nhìn về phía bụi gai màu đen, biểu cảm bỡn cợt:
"Các ngươi đang rất đau khổ đúng không?"
Những bụi gai bắt đầu run rẩy, giữa rừng Tai Ách sâu thẳm lại khơi dậy những cảm xúc khác nhau.
Vốn dĩ Tai Ách bên trong bảo tàng cũng không hề thuần khiết, dĩ nhiên có rất nhiều người vì đau đớn mà chết lặng, còn tình nguyện mãi mãi đắm chìm trong hạnh phúc giả dối, để trở thành một phần của Tai Ách, nhưng cũng có người tỉnh táo.
"Cầu xin ta đi...."
Máu và vết thương trên người Lục Tân nở nụ cười quỷ dị khi nhìn những bụi tùng gai xung quanh.
Điều này khiến hắn trông không giống như bị bụi gai nhọn chĩa vào mà như là được vô số bụi gai vây quanh.
Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười quái dị:
"Xin ta đi rồi ta cứu các ngươi......"
Bị cuốn vào bên trong Tai Ách chung quanh, bọn chúng đã không thể làm chủ bản thân được nữa, chỉ có thể khóc bù lu bù loa.
"Hu hu hu........."
"Ha ha ha....."
Trong tiếng khóc vang lên tiếng cười của Lục Tân, tiếng khóc càng đau đớn, tiếng cười hắn càng hưng phấn và vui vẻ.
................
"Cái gì đây?"
Trước sự thay đổi đột ngột nằm ngoài dự kiến của mình, Tổng giám mục Tai Ách kinh động đến đau cả tim.
"Rõ ràng trong cơ thể của ngươi cũng có Tai Ách....."
"Rõ ràng ngay cả ta cũng có thể cảm nhận được sự đau khổ và bất hạnh trong ký ức của ngươi....."
"Nhưng tại sao ngươi lại không bị ảnh hưởng?"
“…………..”
Ông ta không hiểu, làm gì có ai có thể chịu đựng nhiều lực lượng Tai Ách như vậy.
Giống như những người bị mắc kẹt trong ký ức đau thương kia, sao có thể không sụp đổ được cơ chứ.
"Lúc ngươi xem phim có thấy buồn không?"
Ở trong trấn nhỏ phía dưới, Lục Tân bỗng ngẩng cao đầu, còn nhìn về phía trên, cười hỏi.
Không chờ Tổng giám mục trả lời, hắn liền nhẹ nhàng gật đầu, nói:
"Ta cũng vậy."
Nói xong, hắn lại nở nụ cười kỳ dị, còn trừng mắt nhìn đại chủ giáo.
Ngay sau đó, hạt màu đen trên người hắn nặng nề rơi xuống đất.
"Bộp bộp...."
Trong nháy mắt tràn ra một lực lượng vô hình.
Hạt màu đen vừa tiếp đất đã tạo ra một chấn động kịch liệt. Từ những bụi gai màu đen, chấn động lan từng vòng ra ngoài phá hủy tất cả, cho đến khi còn cách Lục Tân mười mét, trăm mét, thì toàn bộ bụi gai trong cả trấn nhỏ đều bị phá hủy hoàn toàn.
Sau đó là mấy tòa nhà cũng lần lượt sụp đổ.
Rồi đến con sông, cuối cùng là cả thế giới.
Nó trông như một bức tranh thực tế đang bị bóc từng lớp từng lớp để lộ ra những bí mật ẩn sâu bên trong của thế giới.
Cho đến khi cả thế giới bị vạch trần, mọi ảo ảnh chung quanh trấn nhỏ cũng biến mất sạch sẽ.
Không gian xung quanh trở nên đen tối, và vị trí tối nhất chính là chỗ Lục Tân.
.........
"Rốt cuộc đây là năng lực gì?"
Trên những cây thánh giá xung quanh hiện lên khuôn mặt bối rối của Tổng giám mục Tai Ách.
"Đi đi....."
Nhưng khi hắn đối mặt với Lục Tân, chỗ đen tối nhất ấy lại đột ngột nở ra một bụi gai màu đen cực lớn, bụi gai này điên cuồng phát triển, nó giống như một mảng đại dương mênh mông, u tối, còn Lục Tân thì lại đứng giữa địa dương này, cúi đầu mấp mấy môi như đang nói thầm gì đó:
"Không phải các ngươi muốn trút bỏ đau đớn sao?"
"Khiến người khác đau đớn cũng là một cách giảm bớt nỗi đau rất hiệu quả...."
".........."
Thuận theo giọng nói của hắn, mấy bụi gai chung quanh như có thêm sức sống, chúng bất chợt sinh ra hận thù sâu sắc, rồi liều mạng lao về phía cây thánh giá, trong nháy mắt chúng cũng lắp đầy cây thánh giá bằng hận thù, bọn chúng oán giận chiếm đoạt xúc tu tinh thần của đại chủ giáp Tai Ách, sau đó bò lên cơ thể hắn rồi cắm rễ thật sâu vào trong.