Chương 941: Giải Cứu Nữ Vương
Điều này khiến chung quanh Tổng giám mục nhanh chóng bị hoa hồng đen áp đảo như một ngôi mộ bị lãng quên.
"Sao lại có thể...."
''Sao các ngươi dám? Mau tránh xa ta ra...."
"Ta ra lệnh cho các ngươi tránh ra...."
"............."
Bên dưới từng tầng bụi gai vang lên vô số tiếng la hét liều mạng của Tổng giám mục Tai Ách.
m thanh mang theo sự phẫn nộ đến mông lung, rồi sợ hãi, dần dần biến thành áp lực nặng nề.
Những xúc tu hung hăng kéo dãn về phía ngoài, nhưng cuối cùng khi cơn đau đạt đến cực điểm, chúng bất ngờ vỡ thành từng khúc, sau đó trở về trạng thái sạch sẽ ban đầu, còn Tổng giám mục trong nháy mắt đã bị choáng ngợp bởi sự tuyệt vọng cực độ.
"Ha ha ha ha........"
Cuối cùng, trong cảm nhận của Tổng giám mục chỉ còn vang vọng tiếng cười của Lục Tân.
"Bặc...."
Bên trong kén sáng, Tổng giám mục mạnh mẽ mở to hai mắt, trong đáy mắt ánh lên sự sợ hãi và khủng hoảng.
Ông ta không chút nghĩ ngợi liền nhanh chóng thu xúc tu bên ngoài kén sáng trở về.
Nhưng không may, phản ứng của ông có nhanh cấp mấy thì vẫn bị ảnh hưởng bởi cảm giác suy sụp khiến người ta sợ hãi từ mấy cái xúc tu tinh thần đang lan khắp cơ thể, vì thế lúc này, cả người ông run rẩy như bị kích điện, hắn phát ra âm thanh thảm thiết, âm thanh mà trước đây ông ta từng nghĩ sẽ không bao giờ phát ra, ông vô thức lùi về sau, thoát khỏi trạng thái của cây thánh giá hình người.
Đôi mắt màu xanh ông hiện lên sự khủng hoảng cực độ, quay đầu nhìn về một hướng.
...............
"Bùm!"
Trấn nhỏ Khai Tâm ở bên dưới đã sập thành một đống hoang tàn lại vang lên một tiếng nổ lớn.
Đó là tiếng trụ sở của bảo tàng Tai Ách bị phá hủy.
Cùng lúc đó, thuận theo sự sụp đổ của bảo tàng, một loại lực lượng tinh thần quỷ dị từ bên trong phóng ra.
Trên hoang dã ở phía xa xa, đám người mộng du vô tri vô giác cũng đồng loạt mở mắt.
Chung quanh họ là những ảo ảnh vô tận.
Đó là những chiếc lọ thủy tinh đang lơ lởng trên bầu trời, bên trong lọ thủy tinh là những tàng phẩm mà bảo tàng đã thu thập từ trước.
Dù sao người trên hoang dã cũng chỉ là thiểu số.
Phần lớn tàng phẩm đều rất khó để tìm lại được ngọn nguồn.
Nhưng lúc này, toàn bộ mấy món tàng phẩm không biết từ đâu đến này đã thoát ra bên ngoài.
Trong mỗi một cái lọ đều có một người đang giãy dụa, đau đớn, họ còn tuyệt vọng đập mạnh vào thành lọ để cố gắng thoát ra ngoài.
Hàng ngàn cái lọ lơ lửng trên không trung, đúng thật là một cảnh tượng ngoạn mục.
Ánh mặt trời từ trên cao chiếu xuống mấy cái lọ khúc xạ ra đủ loại màu sắc trông vô cùng bắt mắt và rực rỡ.
"Bùm!"
Ngay sau đó, bỗng có một tiếng tim đập mạnh mẽ vang lên.
Trong nháy mắt, tất cả các lọ thủy tinh đều vỡ nát thành những mảnh vụn như những giọt mưa.
Mấy mảng lực lượng tinh thần nhỏ vô hình biến thành mảng lực lượng tinh thần bao trùm cả hoang dã.
Khiến ai cũng có cảm giác trống rỗng, thậm chí không thể suy nghĩ một cách hiệu quả.
Họ chỉ có thể nằm rạp xuống ôm đầu run rẩy theo bản năng.
.................
"Rắc rắc rắc......."
Mấy lọ thủy tinh chứa đựng bất hạnh trên khắp honag dã đã vỡ vụn, mặc dù nữ vương cũng vậy.
Kén sáng đột nhiên xuất hiện một vết rạn kéo dài ra ngoài, sau đó nứt toạc thành lực lượng tinh thần thuần khiết.
Nữ vương đột nhiên mở mắt, sau đó bị sức mạnh của kén sáng bắn ngược ra ngoài.
Cô bị đánh văng vào biệt thự phía sau, làm sập cả toà nhà cao bốn năm mét vốn còn đang cố gắng chống đỡ.
Trên người cô lập tức xuất hiện một vết rách sâu thấu vào xương, máu tươi còn sót lại phun ra lênh láng.
Trong ánh mắt nữ vương lộ ra vẻ hoang mang cực độ, cô ngơ ngác nhìn bốn phía.
Sau đó cô mới nhận ra bản thân đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.
.............
Giữa vô số những thay đổi, chỉ có Lục Tân lẳng lặng đứng thẳng cúi đầu nhìn.
Hắn vẫn đang đứng trên hoang dã, đứng bên cạnh lão già kia, mặc kệ mảng phóng xạ tinh thần chung quanh đang tán loạn, chiết xạ tinh thần như những giọt thủy tinh lấp lánh hệt như một cơn mưa trong giấc mộng, tuy đẹp nhưng lại rất đau đớn, ào ào rơi xuống bên người hắn.
Hắn nhắm hai mắt lại.
Trên mặt lộ ra biểu cảm cực kỳ hưởng thụ và cuồng nhiệt, khóe miệng cười đến tận mang tai, hai tay tự ôm lấy cơ thể mình.
Hắn đang run lên.
Hắn cười đến run rẩy cả người, hắn muốn kiềm chế lại nhưng không làm được.
---
"Thịch" "Thịch" "Thịch"
Từng tiếng tim đập rõ ràng và nặng nề vang lên. Rừng thập tự chằng chịt xung quanh đã bị phá hủy hoàn toàn, không còn cây nào có thể sinh trưởng.
Nhưng Lục Tân vẫn chưa rời khỏi thế giới chỉ còn lại một mảnh trống rỗng này.
Bốn phía hư vô mờ mịt, bóng tối bao trùm mọi thứ. Không có ánh sáng, không có mặt đất, cũng không có bất cứ vật gì có thể chạm vào.
Bản thân như đang lơ lửng giữa vụ trụ, xung quanh không có thứ gì mà mình nhìn thấy, nghe thấy, ngửi thấy, hay là chạm vào được, tất cả chỉ còn lại một cảm xúc táo bạo lạ thường tràn ngập khắp mọi ngõ ngách trong não bộ, trực chờ nổ tung bất cứ lúc nào.