Chương 942: Điên Cuồng
Trái tim bị đè áp tới đỉnh điểm, chống đỡ sức mạnh đã vượt xa khả năng chịu đựng của bản thân.
Nhưng không hiểu sao hắn lại không kiềm được mà bật cười, một suy nghĩ điên cuồng khiến con người ta kích động đến run rẩy chợt hiện lên trong đầu:
"Quá hài hước, quá thú vị…”
"Mèo đang nằm yên lành trong hang, chuột bên ngoài lại khua chiêng gõ mõ muốn túm hắn ra..."
"Ha ha ha ha..."
"Nếu đã kiêu căng còn thích đùa như vậy…”
"... Chi bằng xé nát tất cả họ thử xem?"
"..."
Ở khu hoang dã phía ngoài, Búp Bê cúi đầu, thì ra cô ấy đã tới khu hoang dã. Thậm chí cô ấy còn cảm nhận được cảm giác muốn bùng nổ của vô số sức mạnh tinh thần xung quanh. Cảm giác nguy hiểm và cuồng bạo cùng cực này có thể khơi dậy sự khủng hoảng ẩn sâu dưới đáy lòng của bất cứ ai. Cảm giác sợ hãi này hệt như bản thân đang lênh đênh trên con thuyền giấy nhỏ giữa biển rộng bao la và có thể lật bất cứ lúc nào.
Nhưng Búp Bê lại cảm thấy khá xa lạ với những cảm xúc như vầy, vì vậy, cô ấy vô thức ngó quanh bốn phía, sau đó tầm mắt dừng lại trên mặt Lục Tân.
Lục Tân đang nhắm mắt lại, đứng yên không nhúc nhích giữa khu hoang dã, biểu cảm trên mặt có hơi kỳ quái.
Thỉnh thoảng sẽ có cơn gió nổi lên, lượn vòng quanh hắn một hồi. Tựa như có con ác quỷ vô hình thò ra khỏi người hắn, giương nanh múa vuốt, không một tiếng động gào thét, muốn xé nát hết thảy.
Nhưng bản thân hắn lại vô cùng im lặng.
Búp Bê từ từ tiến lại gần hắn, vươn tay nắm lấy cánh tay hắn như bình thường.
"Thịch..."
Đúng lúc đó, Lục Tân bỗng cảm thấy cơ thể chấn động mãnh liệt, sức mạnh vô hình bùng nổ trong nháy mắt.
Có một ít sức mạnh tinh thần đã thành công ngưng tụ lại bên cạnh Búp Bê lần nữa, chúng vẫn luôn lẳng lặng bảo vệ cô ấy, nhưng dưới cơn chấn động kịch liệt này, sức mạnh tinh thần xung quanh Búp Bê lập tức bị đánh cho tan đàn xẻ nghé, thân bất do kỷ bay ra ngoài.
"Ầm!"
Búp Bê bị đánh văng ra cách đó bốn mét, cả người dính đầy bùn. Biểu cảm trên mặt cô ấy đờ ra, thấp thoáng nét uất ức, ngay cả cái miệng nhỏ cũng dẩu hết cả lên.
Cô ấy nhẹ nhàng lau lớp bùn trên lòng bàn tay vào váy, chậm rãi đứng dậy, dò xét bước về phía Lục Tân lần nữa.
...
Bên ngoài lúc này thế nào?
Lục Tân không muốn quan tâm tới chuyện đó, hắn chỉ cảm thấy vô cùng chán chường, phiền phức.
Bên ngoài như có một bàn tay nhỏ bé nắm lấy mình, nhưng Lục Tân chỉ thấy rất phiền. Vì vậy, bàn tay nhỏ bé kia lập tức bị bắn bay ra, ngay cả con người kia cũng văng ra ngoài luôn.
Lục Tân lúc này chỉ muốn yên lặng cảm nhận. Cái cảm giác trong đầu tràn ngập sự cuồng bạo này thật sự rất thư thái.
Thuận theo tiếng lòng, mọi việc đều thuận lợi.
Trên thế giới này, vĩnh viễn không có việc phát tiết bất cứ một loại cảm xúc nào mà có thể thống khoái hơn sự phẫn nổ.
Mọi thứ xung quanh yếu ớt như mô hình giấy.
Mình có thể hủy diệt tất cả, hưởng thụ sự sợ hãi và tuyệt vọng mà chúng lộ ra trước khi bị phá hủy hoàn toàn!
...
Đây là lần đầu tiên bản thân thi triển sức mạnh này.
Kỳ thật lúc trước, gần như lúc nào hắn cũng chỉ xem sức mạnh này là một bộ phận của cha. Tới tận bây giờ hắn mới hiểu, thật ra nó thuộc về mình.
Nó vẫn luôn ẩn giấu ở nơi sâu nhất trong tiềm thức.
Thì ra bản thân cũng có thể có được trạng thái như vậy, thì ra chính hắn cũng có thể thoải mái như vầy. Vậy thì, nếu hắn hoàn toàn nắm giữ được trạng thái này, có phải bản thân sẽ vĩnh viễn như bây giờ, vĩnh viễn chìm trong cảm giác phấn khởi lạ thường thế này không?
Suy nghĩ này khiến hắn kích động đến run rẩy cả người.
Chẳng qua, nếu bản thân đã hưng phấn như thế, kích động như thế.
Vậy tại sao mình còn muốn ở lại cái thế giới hư vô này chứ?
Đầu óc Lục Tân có hơi mơ màng, nhưng hắn vẫn nghiêm túc suy nghĩ, mình đang sợ cái gì đây?
Mình hẳn là không cố kỵ cái gì hết.
Nhưng tại sao trong hoàn cảnh đơn giản như vầy mà bản thân lại cứ bị cảm xúc sợ hãi vây khốn chứ?
...
Khi vô vàn cảm xúc phức tạp trào dâng trong lòng, hắn cảm giác chủ nhân của đôi tay nhỏ bé kia lại đến gần mình.
Cô ấy dường như có chút sợ hãi, nên lần này quyết định giơ dù lên, chọc nhẹ mình vài cái.
“Thịch!"
Cảm xúc táo bạo trong lòng Lục Tân tăng lên gấp bội trong nháy mắt, trái tim nảy lên kịch liệt, cảm xúc nào đó trào dâng.
Trong tâm trí, một bàn tay thình lình chộp lấy cổ cô ấy, như muốn xé cô ấy thành vô vàn mảnh nhỏ.
"Không được..."
Đúng lúc này, ở một nơi sâu trong ý thức có tiếng nói cất lên, rất bình tĩnh, cũng thật ấm áp.
Giọng nói không lớn, cũng không ẩn chứa bất cứ sức mạnh nào. Nhưng khi nghe thấy giọng nói này, bàn tay đang vươn ra chợt dừng lại giữa không trung, run rẩy co quắp lại.
Cảm xúc sắp dâng lên đỉnh điểm bỗng ngừng lại.
...
Lục Tân dừng tay lại, nhìn thấy gương mặt không tỳ vết và ánh mắt khiếp sợ của cô gái kia.
Lúc này bản thân hẳn là đang nhắm mắt, nhưng vẫn có thể cảm ứng được sự tồn tại của gương mặt đó.
Khuôn mặt cô ấy như sáng lên trong không gian hư vô này, một gương mặt gần như hoàn hảo, đính phía trên là đôi mắt trong trẻo như pha lê.
Bởi vì quá trong trẻo nên có thể phản xạ lại rất nhiều thứ.