Chương 943: Cảm Giác An Toàn
Lục Tân nhìn thấy chính bản thân hắn trong đôi mắt đó, không hiểu sao, lòng bỗng thấy hoảng loạn.
Giống như một ngưỡng giá trị, khi lòng hắn cảm thấy kinh hãi, cảm giác sợ sệt sẽ nhanh chóng lan tràn, còn cảm giác nóng nảy thì nhanh chóng tan biến. Từ đôi mắt kia, Lục Tân nhìn thấy rất nhiều thứ, dù là bản thân, hay là những vật khác đều trông vô cùng sống động, tươi tắn, nhưng cũng vô cùng hèn mọn, đáng thương, còn mong manh, dễ vỡ như ảo ảnh.
Hắn có hơi tức giận, ra sức rít gào giữa mảnh không gian hư vô kia, để mặc bản thân phát tiết cảm xúc trong lòng.
Sau đó hung tợn nhìn người ở sâu trong ký ức kia như đang nhìn kẻ thù.
Cả hai mắt đối mắt, nhưng trong mắt đổi phương lại là mặt biển tĩnh lặng, cảnh tượng này khiến sự phẫn nộ trong hắn không thể phát tiết ra ngoài.
Dần dà, cảm xúc phẫn nộ biến thành một loại bất lực và bi ai.
"Thật xót xa..."
"Người mạnh nhất, vì sao lại cần thứ yếu đuối nhất mới có được cảm giác an toàn?"
"..."
Lục Tân thở dài một hơi, lý trí nhanh chóng khôi phục.
Hắn bình tĩnh lại, trầm mặc nghĩ ngợi, rồi quyết định tạm thời thu hồi sự phẫn nộ của mình lại.
Vì vậy, hắn từ tốn nâng hai tay mình lên. Trong khu vực tối tăm mờ mịt này, hắn mò thấy mặt mình, cảm nhận được cơ bắp trên mặt đang ở trong một trạng thái mất khống chế đầy quỷ dị.
Hắn ngẫm nghĩ, sau đó nắn bóp các thớ cơ trên mặt từng chút một. Hắn kéo cao khóe miệng sang hai bên, rồi lại thấy có hơi quá mức, bèn kéo xuống lại một chút, để lộ nụ cười mỉm hở bốn cái răng. Hai mắt cũng phải hơi híp lại, có chút nếp nhăn trên trán thì càng tốt.
Hắn nhẹ nhàng vân vê mặt mình, tựa như bậc thầy đang tạo ra một tác phẩm nghệ thuật để đời.
Rất nghiêm túc, cũng rất chuyên chú.
Tận đến lúc hắn cảm thấy nụ cười của mình bây giờ đã cực kỳ hợp tiêu chuẩn, mới nhẹ nhàng thả hai tay xuống.
...
"Á..."
Lục Tân đang đứng lặng trên đất bỗng phát ra tiếng kêu kinh hãi, thiếu chút nữa ngã rầm xuống đất.
Hắn chống tay xuống đất, lúc này mới có thời gian ngẩng đầu nhìn trái ngó phải. Trấn nhỏ đã biến mất không còn tăm hơi, xung quanh chỉ còn lại vài cỗ phóng xạ tinh thần hỗn loạn nhàn nhạt. Bên cạnh hắn là nhưng “người mộng du” hành động chậm chạp; chỉ là bây giờ họ đã không còn trong trạng thái mộng du nữa, mặt mũi ai nấy cũng dính đầy nước mắt, như vừa mới khóc, nhưng bây giờ không còn ai khóc tiếp nữa.
Bởi vì họ đều đang hốt hoảng nhìn hắn, trông họ sợ hãi lắm.
Hắn nhớ lại những chuyện bản thân vừa mới trải qua, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, quả nhiên nhìn thấy Búp Bê ngã sóng xoài cách mình bốn mét, đôi mắt to tròn nhìn mình chăm chằm, chiếc đầm màu đem trên người đã dính đầu bùn đất ẩm ướt.
Trong mắt cô hiện lên vẻ khó hiểu, dường như cũng thấp thoáng sự sợ hãi. Cô ấy ngơ ngác nhìn mình thật lâu, mãi chẳng thấy hoàn hồn.
"Hửm? Ai đẩy ngươi ngã thế..."
Lục Tân kinh ngạc hỏi thăm, sau đó có hơi chần chừ, muốn đi qua đó kéo cô ấy dậy, nhưng tay lại không vươn ra nổi.
Dưới tình cảnh đầy lúng túng thế này, qua một lúc lâu sau, hai mắt Búp Bê bỗng chớp nhẹ một cái. Cô ấy từ từ đứng dậy, sau đó vừa thận trọng, vừa ôm theo ý định thăm dò, tiến lại gần Lục Tân, bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ lên tay Lục Tân.
Hành động này như đang thử chuyện gì đó, tận đến khi xác định rõ ràng, cô ấy mới thình lình nắm lấy tay Lục Tân.
Cơ thể cũng bạo dạn dựa sát vào người hắn.
Nước mắt đong đầy trong mắt, cô ấy cúi thấp đầu, biểu cảm vừa sốt ruột lại vừa uất ức.
"Ôi chao..."
Lục Tân cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đồng thời cơ thể cũng căng cứng cả lên, không thể gần gũi cô ấy quá, như vậy không tốt.
Hắn sốt ruột, lo lắng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng khi vọt ra khỏi miệng lại là:
“Trên mông ngươi còn dính bùn kìa, nếu không…Tự ngươi phủi một chút?"
"..."
Búp Bê mở to hai mắt nhìn Lục Tân chằm chằm, sau đó tự mình vỗ nhẹ hai cái.
Lục Tân nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt dời khỏi mặt cô ấy, nghiêm túc quan sát khắp bốn phía.
Vẫn còn việc phải làm đây.
Viện bảo tàng Tai Ách đã bị phá hủy, nhưng hình như vị tổng giám mục Tai Ách kia vẫn còn sống?
Nhưng khi Lục Tân xoay người, nhìn về phía cái quang kén kia, lại ngoài ý muốn phát hiện, chuyện này không cần mình phải quan tâm nữa.
Tận đến khi cảm giác điên cuồng khiến người khác cảm thấy áp lực đến độ hít thở không thông biến mất, tổng giám mục Tai Ách mới bất chợt phản ứng lại.
Hắn vừa gào vừa la, luống cuống tay chân, vội vàng né ra xa như một người bình thường. Đồng thời, ánh mắt của hắn không ngừng liếc về phái khu hoang dã.
Một cảm giác sợ hãi vô hình bao phủ lấy hắn, khiến tâm trí hắn trở nên rối bời, thầm nghĩ chạy nhanh rời xa khỏi đây, e sợ nơi đó sẽ bất chợt có quái vật xông tới.
Nhưng trên thực tế sẽ không có bất kỳ quái vật nào xông tới khu hoang dã.
Ngược lại chính hắn càng chạy càng vô lực, sâu trong tâm trí cũng trào dâng một cảm giác vô lực sâu sắc.