Chương 948: Về Nhà
Vẫn còn rất nhiều việc cần đội hỗ trợ phía Thanh Cảng đứng ra xử lý.
Chẳng hạn như, sau khi được sự cho phép của nữ vương, Thanh Cảng đã phái một đội quân bảo vệ xung quanh cô ấy, tiếp tục điều tra tất cả dấu vết và manh mối do Giáo hội Khoa học và Công nghệ để lại, lần theo dấu vết của chiếc xe RV đã biến mất, nghiên cứu tài liệu mà bọn chúng đã vứt lại…
Trong vùng hoang vu cũng có một lượng lớn người sống vừa thoát khỏi viện bảo tàng Tai Ách, cũng cần phía Thanh Cảng phụ trách cứu chữa.
So với công việc dọn dẹp, việc xử lý hậu quả thật sự phiền phức và rườm rà đến nỗi khiến người ta phát ngán.
Tuy nhiên, cũng may là Lục Tân không cần phải giải quyết những công việc này. Một giờ sau khi đội hỗ trợ vào cuộc, dưới sự sắp xếp của Trần Tinh, Lục Tân và Búp Bê đã lên trực thăng quay trở lại Thanh Cảng với tư cách là những người có đóng góp lớn nhất trong nhiệm vụ dọn dẹp lần này.
…
Trên đường trở về, Lục Tân rất ít nói.
Hắn lặng lẽ dựa vào vách trực thăng, đưa mắt nhìn ra bên ngoài cabin, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nhiệm vụ dọn dẹp lần này vốn dĩ rất đột ngột, nhưng kết quả lại gặp phải một đối thủ đáng sợ như vậy.
Ngay cả Lục Tân dường như cũng cảm thấy hơi kiệt quệ.
Lúc Lục Tân đến đây, là một đêm mưa đen kịt, lúc hắn trở về, bầu trời đã đầy sao.
Lục Tân có một cảm giác rất rõ ràng, sau khi trải qua nhiệm vụ lần này, dường như có một số thứ đã vĩnh viễn thay đổi.
Thực ra, Lục Tân cực kỳ không thích sự thay đổi.
Khi trực thăng tiếp cận Thanh Cảng, đã là hơn mười giờ đêm.
Phi công hỏi Lục Tân:
“Đan Binh tiên sinh, các giáo sư và một số vị tiên sinh đều đang đợi ngươi, chúng ta sẽ bay thẳng đến tổng bộ của Đặc Thanh Bộ chứ?”
Lục Tân đáp:
“Trở về thành phố vệ tinh số hai là được rồi.”
Phi công ngây ra, rồi liếc nhìn Lục Tân qua gương chiếu hậu.
Lục Tân vội mỉm cười giải thích:
“Bây giờ ta thật sự rất mệt, muốn nghỉ ngơi thật tốt, cho nên ta muốn về nhà trước.”
“Nếu đáp xuống tổng bộ, giờ này tàu cao tốc liên tỉnh đều đã tạm ngừng hoạt động, ta vẫn phải đợi đến sáng mai mới có thể về được, vì vậy, chẳng bằng phiền ngươi bay thẳng đến thành phố vệ tinh số hai rồi hạ cánh, bảo họ không cần phải đợi ta, dù gì thì bây giờ ai nấy đều rất bận rộn.”
“Vâng.”
Phi công vội gật đầu tỏ ý đã hiểu, rồi bắt đầu nhấc máy bộ đàm lên để báo cáo hành trình.
Cánh tay Lục Tân chợt bị ai đó kéo nhẹ.
Búp Bê mở to mắt nhìn Lục Tân, đột nhiên hỏi nhỏ:
“Ngươi không thích ở cùng một chỗ với ta sao?”
Lục Tân lập tức sửng sốt:
“Ngươi có thể nói một câu mười chữ rồi sao?”
Búp Bê gật đầu, vẫn đang im lặng chờ đợi câu trả lời của Lục Tân.
“À, ngươi đừng hiểu lầm.”
Lục Tân mỉm cười an ủi cô và nói tiếp:
“Bây giờ ta phải về nhà để gặp người nhà trước, sau đó còn có rất nhiều công việc cần xử lý, còn ngươi, lần này ngươi cũng đã rất vất vả, cần trở về nghỉ ngơi sớm, vì vậy, bây giờ chúng ta chỉ có thể tạm thời tách ra.”
Búp Bê lắng nghe một cách nghiêm túc, rồi đột nhiên hỏi:
“Tại sao lại không ở cùng nhau?”
Lục Tân hơi ngơ ngác, đành phải tiếp tục giải thích:
“Bởi vì chúng ta là đồng nghiệp, sau khi kết thúc công việc, chúng ta sẽ phải tạm thời tách ra.”
Không biết Búp Bê đã hiểu chưa, cô chậm rãi gật đầu.
…
Trực thăng hạ cánh trên nóc Văn phòng An ninh của thành phố vệ tinh số hai của Thanh Cảng, sau đó lại bay đi.
Lục Tân xách chiếc túi của mình và chậm rãi bước xuống cầu thang.
Vừa bước tới đại sảnh, Lục Tân đã trông thấy một cô cảnh sát với thân hình nhỏ nhắn đang hốt hoảng bưng bát mì ăn liền lên lầu.
Tình cờ chạm mặt với Lục Tân, cô ấy có vẻ hơi kinh ngạc, đôi mắt nhỏ lập tức trừng to.
“Ta đã xử lý một công việc ở bên ngoài, vừa trở về.”
Nhận ra sự ngạc nhiên của cô, Lục Tân dừng lại và mỉm cười giải thích.
“Ừm ừm, ta có biết một chút.”
Lúc này, cô cảnh sát nhỏ mới phản ứng lại và gật đầu lia lịa.
Sau đó, cô liếc nhìn tô mì ăn liền trong tay, rồi miễn cưỡng đưa cho Lục Tân:
“Vậy, cho ngươi ăn đó!”
“Không cần đâu.”
Lục Tân có chút không kịp phản ứng, mỉm cười lắc đầu:
“Ta về nhà ăn.”
“Thật mà, thật mà.”
Cô cảnh sát nhỏ khăng khăng, thấp giọng nói:
“Bọn ta không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng rất nhiều người thuộc quân đội đã được phái ra ngoài, toàn bộ thành phố đều áp dụng giới nghiêm, bọn ta đều bị gọi đến để tăng ca, nên biết được bên ngoài chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ.”
“Đan Binh tiên sinh, các ngươi.... thật sự đã vất vả rồi.”
“Ta không biết là ngươi sẽ đến đây, nếu không, ta đã chuẩn bị bữa ăn khuya cho ngươi.”
“…”
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Lục Tân cảm ơn cô với vẻ xúc động, nhưng vẫn hơi xấu hổ nói:
“Đây là bữa ăn khuya của ngươi, sao ta có thể…”
“Không sao, ngươi xứng đáng được như vậy.”
Cô cảnh sát nhỏ nhét bát mì ăn liền cho Lục Tân với dáng vẻ kiểu: Ta hiểu ngươi mà.