Chương 949: Lần Nữa Đoàn Tụ
Lục Tân không ngờ sau khi bay về Thanh Cảng từ trấn nhỏ Khai Tâm vào lúc nửa đêm như thế này, hắn còn có thể được ăn một bát mì ăn liền.
Có điều, Lục Tân cảm thấy cô cảnh sát nhỏ khá chân thành nên hắn đã nhận lấy bát mỳ.
Trong lòng Lục Tân ít nhiều cảm thấy hơi xúc động, một bát mì ăn liền đơn giản lại mang đến cho hắn một hương vị khác.
Cho đến khi cô cảnh sát nhỏ xoay người rời đi, một lúc sau cô lại bưng một bát mỳ khác bước vào.
Hơn nữa, bên trong còn thêm xúc xích và trứng gà.
…
Dù sao thì cũng đã khuya, không có tàu điện ngầm, vả lại Lục Tân cũng ngại để xe cảnh sát đưa mình về nhà, vì vậy, hắn đành chấp nhận lòng tốt của cô cảnh sát nhỏ, ngồi lên chiếc xe điện màu hồng của cô, vừa vặn ga, chiếc xe đã chạy chầm chậm trên đường phố Thanh Cảng.
Khi chiếc xe điện màu hồng lái đến bên dưới tòa lầu cũ kỹ của đài Nguyệt Lượng, Lục Tân mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên.
Hắn lập tức cảm thấy hoang mang.
Ô cửa sổ luôn được thắp sáng bởi ánh đèn ấm áp thường ngày, lúc này đang tối om.
Toàn bộ tòa nhà đều tối như hũ nút, như thể chưa có ai từng sống trong đó.
Chỉ có làn gió đêm khẽ quét qua bên hông tòa nhà.
“Thùng thùng…”
“Thùng thùng…”
Lục Tân đè mạnh trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực, đẩy chiếc xe điện vào hành lang, rồi từ từ khóa lại.
Sau đó, Lục Tân bước lên bậc thềm từng bước một.
Hành lang tối đen như mực, giơ tay không nhìn thấy năm ngón, Lục Tân có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình.
Có lẽ là bởi vì xung quanh quá yên tĩnh, tiếng bước chân của Lục Tân nghe có vẻ rất lớn, còn mơ hồ có tiếng vọng lại.
Lục Tân bị nhấn chìm bởi một cảm giác cô đơn kỳ lạ, gần như muốn vịn tường ngồi xuống.
Nhưng Lục Tân vẫn cố nén lại, thậm chí còn vô thức bước nhanh hơn.
Lục Tân bước một mạch lên tầng bốn, rồi từ từ đi đến trước căn nhà số 401.
Cũng giống như trên hành lang, trong nhà không có lấy một tia sáng, mà chỉ có bóng tối ảm đạm.
Cũng không có bất kỳ âm thanh gì.
…
Lục Tân thở ra một hơi thật dài, mới có thể khiến bàn tay không còn run nữa, hắn chậm rãi lấy chìa khóa ra và mở cửa nhà.
Cách.
Khi một âm thanh giòn giã vang lên trong hành lang yên tĩnh, cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Lục Tân bước vào nhà với tâm trạng thấp thỏm.
Bên trong tối om, chỉ có chút ánh sáng từ đèn đường bên ngoài xuyên qua tấm rèm cửa thật dày hắt vào trong nhà.
Mượn chút ánh sáng này, Lục Tân miễn cưỡng nhận ra bố trí chung của căn nhà.
Một số đồ gia dụng được bày bừa bãi giữa nhà, xung quanh hình như còn có mạng nhện, hoa cắm trong chiếc bình ở trên bàn sớm đã héo khô, rèm cửa dày trông lộn xộn và xấu xí, trên sàn và trên tường là những mảng tối mơ hồ.
Không biết có phải là vết máu không.
Cả căn phòng chỉ có một mình Lục Tân…
…
Trái tim giống như bị ai đó đập mạnh, Lục Tân đột nhiên không còn đứng vững nữa, lảo đảo lui về phía sau một bước, rồi dựa vào tường.
Men theo bức tường, Lục Tân chậm rãi ngồi xuống, trong lòng chỉ cảm thấy buồn bã và trống rỗng.
…
Thế nhưng, khi Lục Tân đang ôm đầu và chậm rãi cúi đầu xuống, đỉnh đầu đột nhiên bị thứ gì đó chạm nhẹ.
Hai bàn tay nhỏ bé lành lẽo bất ngờ nâng hai má Lục Tân lên.
Lục Tân chợt ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một đầu tóc rối bù, và một khuôn mặt nhỏ nhắn kỳ quái đến mức thậm chí hơi biến dạng.
Những chiếc răng sắc nhọn mọc trong khuôn miệng đang cười toe toét, trong hốc mắt là một khoảng tối sâu thẳm.
Đó là một người đang treo ngược trên đầu Lục Tân, con bé đột nhiên xuất hiện từ trên trần nhà và nhìn trừng trừng Lục Tân.
“A…”
Lục Tân khẽ mở miệng, đầu óc trong nháy mắt gần như trở nên trống rỗng.
Sau đó, Lục Tân đột ngột chồm tới ôm chặt lấy cái đầu bé nhỏ này, đầu óc Lục Tân hơi choáng váng vì vui mừng.
“Hì hì…”
Cô gái nhỏ đang treo ngược bật cười xấu xa:
“Anh trai vừa khóc nhè…”
“Tạch!”
Đèn trong nhà đã được ai đó bật lên.
Bóng đèn mờ nhạt chậm rãi lắc lư, khiến mọi thứ trong nhà đổ thành những cái bóng rất dài, rồi từ từ trở nên ngắn hơn.
Dưới ánh đèn, một người phụ nữ thanh tú và tao nhã đang mỉm cười đứng dựa vào cửa sổ, nhìn Lục Tân bằng ánh mắt dịu dàng. Một người đàn ông với vẻ mặt u ám đang ngồi bên cạnh bàn ăn bỗng hừ lạnh:
“Về trễ như vậy, muốn cả nhà chết đói sao?”
Niềm vui khó tả ùa vào trong lồng ngực Lục Tân.
Lục Tân vội vàng đứng dậy, ôm em gái đang vừa cười vừa nháo ở trong lòng, miệng liên tục nói:
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Sau đó, Lục Tân trừng mắt với em gái rồi khẽ quát:
“Ngươi mới khóc ấy.”
Cả nhà ngồi trước bàn ăn và bắt đầu lặng lẽ dùng bữa tối, chiếc TV cũ cũng được bật lên.
Nhìn từ bên ngoài, căn nhà số 401 trong tòa lầu cũ kĩ lại được thắp sáng bằng những ánh đèn ấm áp một lần nữa.
…
“Búp Bê không sao chứ?”
“Không sao.”
“Thật sự không sao?”
“Không sao.”
“Đã kiểm tra kỹ chưa?”
“Không sao.”
“…”