Chương 950: Làm Sao Mới Có Thể Ở Bên Nhau?
Cùng lúc này, Búp Bê đã trở về tòa nhà nhỏ của mình.
Bên ngoài tòa nhà là rất nhiều người dù bận trăm công nghìn việc vẫn phải vứt bỏ tất cả để chạy đến đây như là: giáo sư Trần, thư ký của ông Tô, người của Thành Phòng Bộ, những chuyên gia tâm lý học ưu tú nhất thuộc cơ quan điều tra những sự việc khẩn cấp của Đặc Thanh Bộ, các bác sĩ giỏi nhất của Thanh Cảng…
Hỏi đi hỏi lại Búp Bê có phải thực sự không sao hay không.
Lúc đầu, những người trong đội phục vụ cũng lo lắng như vậy và kiểm tra hết lần này đến lần khác.
Nhưng sau đó, họ thực sự cảm thấy rất phiền, nên đã trừng mắt hỏi lại:
“Các người có thấy phiền không, Búp Bê không cần nghỉ ngơi à?”
“Được rồi được rồi, nghỉ ngơi nghỉ ngơi thôi.... Tốt nhất là ngày mai lại kiểm tra một lần nữa.”
Lúc này, cả đám người mới lải nhải thêm mấy câu rồi chuẩn bị rời đi.
Trong tòa lầu nhỏ, Búp Bê đã thay một bộ quần áo mùa thu, chỉnh cho đèn tối lại, đã đến giờ đi ngủ rồi, nhưng lần này, Búp Bê chỉ ngồi trên giường, đôi lông mày hơi cau lại, ánh mắt hơi trống rỗng. Sau mấy phút ngẩn ra, cô đột nhiên nói:
“Làm sao mới có thể ở bên nhau?”
“Hả?”
Nhân viên của đội phục vụ đang kiểm tra lần cuối và chuẩn bị rời đi. Nghe Búp Bê nói vậy, bà ấy đột nhiên sững sờ, lập tức xoay người lại.
Bà ấy chợt thấy lúc này Búp Bê đã tháo kính áp tròng ra.
Đôi mắt trong veo của Búp Bê đang lặng lẽ nhìn bà ấy, nhưng thiết bị báo động trên bộ quần áo bảo hộ của bà ấy lại không có bất kỳ phản ứng gì.
Sau một vài giây sững sờ, bà ấy đột nhiên kinh ngạc và hít một hơi thật sâu.
Một tiếng hét vang xuống tầng dưới:
“Mau…Mau đến xem…Xảy ra chuyện lớn rồi, ảnh hưởng tiêu cực của Búp Bê dường như đã biến mất…”
---
Thức dậy vào ngày hôm sau, Lục Tân cảm thấy mệt mỏi như thể chưa ngủ đủ.
Có lẽ một khi bắt đầu thả lỏng, con người sẽ có cảm giác mệt mỏi mà thường ngày không cảm thấy. Lục Tân rất muốn nằm trên giường thêm một lúc, nhưng vô thức liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức nhỏ hình Doraemon, hắn lập tức giật mình, rồi vội vã ngồi dậy.
Bình thường mình vẫn luôn thức dậy vào bảy giờ đúng!
Vậy mà hôm nay, tận bảy giờ mười lăm phút mình mới thức dậy!
Thật sự xấu hổ quá, lẽ nào mình đã sa đọa rồi ư?
Lục Tân vừa xuống giường mặc quần áo và rửa mặt, vừa tự trách, trong lúc tự trách, hắn còn tìm cho mình một vài cái cớ.
Có thể là khoảng thời gian này mình thật sự quá mệt mỏi, cho nên đã ngủ thêm một lúc.
Cũng có thể là do tối qua mình về muộn, hơn nữa còn không nghỉ ngơi đúng giờ.
Quan trọng là tối qua sau khi ăn cơm xong, cảm giác cả nhà ngồi trên ghế sô pha xem TV và tranh nhau chiếc điều khiển từ xa thật sự rất tuyệt.
…
“Em gái tốt của ta, không ngờ ngươi còn nhớ liên lạc với ta?”
“Ngươi đừng nói những lời này, dù thế nào thì ngươi cũng là em gái của ta, sao ta có thể trách ngươi chứ?”
“y da, đừng nhắc tới nữa, thật sự không vui chút nào…”
Mẹ Lục Tân đang dựa người bên cửa sổ và nói chuyện điện thoại. Bà ấy mỉm cười vui vẻ:
“Vả lại người chủ của viện bảo tàng đó rất hung dữ…”
“Ta đương nhiên sẽ không nói gì với hắn, mọi người đều nói lý lẽ mà!”
“Nhưng con của ta thì tương đối nóng tính, ngươi cũng biết rồi đấy, cho nên nó đã dỡ luôn cái chỗ rách nát đó của hắn…”
“…”
Lục Tân đang đánh răng, nghe mẹ nói vậy, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái.
Mẹ có thêm em gái từ khi nào vậy?
Nghe bà ấy nói con của bà ấy tương đối nóng tính, Lục Tân lập tức hiểu ngay:
“Ừm, chắc chắn là mẹ đang nói em gái đây mà.”
Em gái da mặt dày bị nói như vậy cũng không bận tâm, Lục Tân chỉ nghe thấy tiếng hét thảm phát ra từ vách ngăn trên trần nhà.
Con bé lại đang hành hạ con gà đồ chơi.
“Ầm ầm ầm ầm…”
Có tiếng một con dao đang chặt xương vang lên từ phòng bếp, chắc hẳn cha lại đang nghiên cứu món ăn mới.
Rõ ràng trên bàn chỉ bày cháo trắng và bánh quẩy, hàng ngày ông ấy đều chặt và hầm những thứ đó thì có ích gì chứ?
Tuy nhiên, có thể thấy rõ chất lượng cuộc sống của gia đình Lục Tân đã được cải thiện.
Ngoài những món ăn sáng cao cấp như cháo trắng và bánh quẩy, còn có cả một đĩa dưa chua cắt sợi để ăn kèm.
Việc theo đuổi dục vọng của con người quả nhiên là vĩnh viễn không có điểm dừng…
Lục Tân mỉm cười mãn nguyện.
Hắn vốn là một người rất yêu gia đình, hiện tại hắn càng cảm thấy mọi thứ đều rất hoàn hảo.
Mẹ, em gái, cha, còn có cả con chó con không có da dưới bàn ăn. Gần đây, nó dường như có gì đó không ổn, luôn nhìn lén Lục Tân bằng ánh mắt rất quỷ dị. Ngoài ra còn có một vài thứ kỳ quái gì đó mơ hồ xuất hiện trong góc phòng, khiến gia đình này càng trở nên hoàn mỹ.
Lục Tân thích cuộc sống như vậy.
…
Sau khi cả nhà dùng xong bữa sáng trong không khí tuy ồn ào nhưng cũng rất hài hòa, Lục Tân chủ động thu dọn bát đũa rồi rửa sạch. Sau đó, Lục Tân cảm thấy hơi rối rắm trong lòng. Tối hôm qua Lục Tân vội vàng trở về chỉ vì muốn xem thử liệu người nhà có đang đợi mình hay không, bây giờ Lục Tân đã rất thỏa mãn, vì vậy, Lục Tân nghĩ đã đến lúc cân nhắc đến công việc. Lúc này, Lục Tân mới nhớ ra ngày hôm qua lãnh đạo không sắp xếp công việc cho mình.