Chương 954: Sao Không Gõ Cửa
Cùng lúc này, cô thư ký nhỏ của chủ nhiệm Lưu đã lặng lẽ chạy vào văn phòng của hắn rồi lập tức đóng cửa lại, sau đó hai người nhìn nhau vừa mừng rỡ vừa kích động:
"Lần này trở về thiếu chút nữa là ta nhờ trinh thám đi tìm hắn rồi....."
"Mau, ngươi mau đi trông chừng hắn, đừng để hắn chạy mất."
"Để ta đi gọi điện thoại........."
Lục Tân mở máy tính, nhìn thấy trang web quen thuộc, cảm giác mừng rỡ như được đoàn tụ sau khoảng thời gian yêu xa vậy.
Nhưng sau một hồi vui mừng, hắn lại rơi vào trầm tư, giờ hắn phải làm gì đây?
Vừa mới trở về nên vẫn chưa có công việc gì cụ thể để giao cho hắn.
Hay là tận dụng khoảng thời gian rãnh bây giờ để viết bản báo cáo công tác cho Đặc Thanh Bộ nhỉ?
Nghĩ lại thì việc hắn cần làm cũng không phải ít.
Ngoại trừ viết báo cáo công tác, hắn còn phải chỉnh sửa một số việc mà lúc trước hắn đã đồng ý với mấy đồng nghiệp trong đội thu thập tin tức của Thanh Cảng.
Nhưng mà, nếu ngày đầu tiên đi làm mà chỉ xử lý những công việc khác thì hình như không hợp lý cho lắm.
Nghĩ vậy, Lục Tân liền lấy USB ra sao chép Tetris trở lại.
.......
Cả buổi sáng yên bình và thoái mái.
Thực ra Lục Tân vẫn luôn chờ chủ nhiệm hay quản lý hạng mục sẽ nhanh chóng sắp xếp công việc cụ thể cho hắn, nhưng không ngờ đợi cả buổi sáng mà chẳng có ai đến, thế nên tâm trạng của hắn lại càng thoải mái hơn.
Có cảm giác buôn bán mà ăn lời được cả buổi sáng.
Nhưng đến buổi chiều, vừa qua giờ cơm thì cảm giác bình yên, thoải mái này lại bị quấy rầy.
Một chiếc ô tô dừng ở dưới lầu, sau đó có một người nhanh chóng nhảy xuống xe, chạy vào lành lang, vừa nhìn thấy chiếc xe điện màu hồng nổi bật ở góc hành lang liền nhíu mày, sau đó thẳng một đường lên lầu. Toàn bộ nhân viên trong văn phòng vừa thấy hắn liền trố mắt kinh ngạc, chủ nhiệm Lưu cũng từ văn phòng đi ra nháy mắt với hắn.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, vội đi đến trước cửa văn phòng bên cạnh, cao giọng gọi:
"Tiểu Lục......."
Hắn đẩy mạnh cửa, thấp giọng nói:
".... Ngươi!"
Lục Tân hoảng sợ, luống cuống đóng web trên máy tính lại, theo bản năng tức giận nói:
"Sao không gõ cửa?"
Người đẩy cửa vào ngớ ra, vội đóng cửa lại, gõ cửa hai lần rồi mới đi vào.
"Tiểu Lục ca, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi...."
Phó tổng Tiếu tràn đầy vui mừng và kích động.
"A, phó tổng Tiếu......"
Lúc này Lục Tân mới phản ứng lại, hắn lại vô tình họa lãnh đạo hết hồn nên phải vội vàng ra nghênh đón.
"Sao ngươi lại đến đây?"
"......"
"Ta......."
Thấy Lục Tân hỏi, phó tổng giám đốc liền chột dạ, nói:
"Ta nghe nói ngươi vừa mới trở về nên qua đây thăm ngươi."
"Hả?"
Lục Tân có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Phó tổng Tiếu lại càng chột dạ, hắn gượng gạo chuyển chủ đề:
"Nghe nói lúc trước ngươi đi thăm thân à?"
"Ừm."
Lục Tân gật đầu:
"Ta đi đến thành phố chính để thăm họ hàng."
Phó tổng cũng gật đầu theo:
"Ngươi cũng có họ hàng ở thành phố chính à, đã tìm được chưa?"
Thời buổi bây giờ mà đi thăm thân ở ngoài thành phố là một vấn đề rất nan giải, bởi vì không phải ai cũng có điều kiện gọi điện thoại hay gửi tin đến thành phố khác, cho nên đến lúc đi thăm thân thì mới phát hiện người thân đã qua đời hoặc mất tích cũng là một chuyện rất bình thường.
Lục Tân gật gật đầu, cười nói:
"Tìm được rồi, hơn nữa bọn ta còn trò chuyện rất vui vẻ."
"Ồ ồ."
Phó tổng Tiếu lơ đãng gật đầu, giống như không biết phải tiếp lời thế nào.
Lục Tân nhận ra hắn đang có chuyện muốn nói, liền trực tiếp hỏi:
"Nhìn ngươi gấp gáp như vậy, có phải có công việc gì cần giao cho ta không?"
"Công việc?"
Phó tổng giám đốc sửng sốt, vô thức nói:
"Ta đâu có dám...."
Câu trả lời này khiến Lục Tân vô thức nhìn ra bên ngoài văn phòng, thầm nghĩ tên này thật không biết cách nói chuyện.
Nói vậy sẽ khiến đồng nghiệp còn tưởng ta đang bắt nạt lãnh đạo nữa.
"Thực ra, ta muốn mời ngươi bữa cơm...."
Dường như phó tổng đang cố gắng để tìm ra từ ngữ thích hợp, hắn vừa nói xong liền sáng mắt lên.
Còn Lục Tân nghe xong thì có chút kinh ngạc, ánh mắt hơi ngó nghiêng nhìn phó tổng.
Thân phân ngươi cao quý thế mà lại đến mời ta ăn cơm...
---
Lẽ nào người này không biết bản thân dù gì cũng là một người lãnh đạo?
Một Phó tổng giám đốc công ty mà mở miệng ra là muốn mời một chủ quản tép riu của công ty con của mình đi ăn tối.
Rõ ràng thân phận không ngang nhau!
…
Ánh mắt khác thường của Lục Tân khiến Phó tổng Tiếu cảm thấy hơi hoang mang.
Phó tổng Tiếu rõ ràng cảm nhận được việc hắn đề xuất mời Lục Tân ăn tối một cách đường đột như vậy hình như có vẻ hơi quá, bèn vội vàng giải thích:
“Tiểu Lục ca, ngươi đừng ngại, thật sự chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, dù sao thì lần trước ngươi đã giúp ta nhiều như vậy, ta vẫn chưa chính thức cảm ơn ngươi…”
Sau khi nghe những lời này, Lục Tân mới bừng tỉnh:
“Là vì chuyện lần trước sao…”
Lục Tân nhớ ra, trước đây, mẹ kế của Phó tổng Tiếu đã bị mình tự tay đưa vào tù.
Nói như vậy nghĩa là, vì biết ơn mình nên Phó tổng Tiếu muốn mời mình đi ăn tối, điều này cũng rất hợp lý.