Mặt Trăng Đỏ

Chương 955: Thế Nào Nhân Viên Gương Mẫu

Chương 955: Thế Nào Nhân Viên Gương Mẫu


Vì vậy, Lục Tân vui vẻ hỏi:
“Vậy chúng ta sẽ đi ăn ở đâu?”
“A…”
Phó tổng Tiếu dường như không ngờ Lục Tân lại đồng ý một cách dứt khoát như vậy, nên đã đơ ra vài giây.
Sau đó, Phó tổng Tiếu mới vội mỉm cười và nói:
“Đương nhiên là phải đến một chỗ thật tốt rồi, ta rất quen thuộc chỗ đó, có điều không biết khi nào thì Tiểu Lục ca có thời gian?”
Lục Tân suy nghĩ một chút, cảm thấy thời gian gần đây mình thật sự rất nhàn rỗi, vì vậy, Lục Tân bèn đáp:
“Sớm nhất cũng phải sau sáu giờ.”
Phó tổng Tiếu vội gật đầu:
“Được, được.”
Vì nóng vội, Phó tổng Tiếu đã vô thức hỏi lại:
“Tại sao lại là sau sáu giờ?”
Lục Tân nhìn hắn bằng ánh mắt rất kỳ quái:
“Giờ tan ca theo quy định của công ty ngươi, mà ngươi lại đi hỏi ta?”
Phó tổng Tiếu lập tức nghẹn lời, không biết nên trả lời Lục Tân như thế nào.
Hắn cũng có ý định bảo Lục Tân không cần làm việc nữa mà hãy đi với mình luôn.
Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm kiểu: dù là ai cũng đừng hòng ngăn cản ta nghiêm túc làm việc trên khuôn mặt Lục Tân, Phó tổng Tiếu chỉ có thể nuốt ngược câu nói này vào bụng.
Cho nên buổi trưa, Phó tổng Tiếu đã hào phóng mời tất cả mọi người trong công ty ăn cơm hộp, sau đó đến phòng làm việc của chủ nhiệm Lưu, âm thầm bật máy tính chơi trò Spider Solitaire. Cả buổi chiều của hắn đã trôi qua một cách buồn chán như vậy.
Lục Tân đang lặng lẽ chơi trò xếp hình Tetris ở phòng cách vách.
Chủ nhiệm Lưu đã chủ động nhường phòng làm việc của mình cho Phó tổng Tiếu. Ông ta đang vùi đầu đọc tài liệu ngay tại vách ngăn trước đây của Lục Tân.
Tất cả nhân viên đều đang chuyên tâm với công việc của mình gấp trăm lần so với bình thường.
Bầu không khí có vẻ rất hài hòa.

Trong lúc chờ đợi công ty sắp xếp công việc cho mình, Lục Tân đã chơi trò xếp hình Tetris đến sáu giờ chiều.
Vì cả ngày hôm nay đều không có việc gì để xử lý, Lục Tân cảm thấy mình đã hời được một ngày làm việc hết sức nhàn rỗi.
Phải chăng là vì mình đã sa đọa?
Nhưng phải thừa nhận cảm giác sa đọa như thế này thực sự rất thoải mái…
Phó tổng Tiếu đã trải qua một buổi chiều hết sức dày vò.
Mặc dù game Spider Solitaire đang mở trên máy tính, nhưng Phó tổng Tiếu vừa chơi game, vừa nhìn thời gian, thỉnh thoảng còn rời khỏi phòng làm việc, hút vài điếu thuốc ở hành lang, sau đó gọi điện thoại trong lo lắng…
Hắn cứ ra ra vào vào một cách bận rộn như vậy khiến mọi người trong văn phòng đều lo lắng bất an, không một ai dám lười biếng.
Một buổi chiều trôi qua, hiệu suất công việc đã tăng lên trông thấy.
“Tiểu Lục…”
Đến sáu giờ chiều, hắn lao ra khỏi phòng làm việc, thò đầu vào phòng làm việc nhỏ của Lục Tân và gọi to.
Rồi bổ sung thêm một chữ cuối cùng:
“Ca.”
Sau đó, hắn hỏi với vẻ mong đợi:
“Chúng ta có thể đi được chưa?”
Lục Tân bình tĩnh chuyển sang cửa sổ excel, trả lời hắn mà mắt không hề chớp:
“Đợi thêm một lát nữa.”
Phó tổng Tiếu tỏ ra hơi khó hiểu:
“Tại sao?”
Lục Tân tò mò liếc nhìn hắn rồi trả lời:
“Sao có thể vừa hết giờ làm việc liền rời đi ngay như vậy? Ít nhất phải đợi sau khi lãnh đạo tan ca rồi mới rời đi chứ.”
Câu này nghe có vẻ đúng lý hợp tình.
Nghe câu này xong, vẻ mặt Phó tổng Tiếu trở nên mù mịt, hắn liếc nhìn chủ nhiệm Lưu ở vách ngăn ở đằng xa bằng ánh mắt ai oán.
Tình trạng cạnh tranh trong công ty đã đến mức này rồi sao?
Cảm nhận được ánh mắt của Phó tổng Tiếu, trong lòng chủ nhiệm Lưu chấn động dữ dội.
Ông ta lập tức bày ra bộ dáng nghiêm túc xử lý tài liệu, hạ quyết tâm tuyệt đối không rời công ty trước mười giờ tối.
Dù sao thì sếp lớn đang quan sát, cơ hội để thể hiện như thế này có thể cả đời chỉ có một lần.

Cuối cùng, Lục Tân và Phó tổng Tiếu đã rời khỏi công ty vào lúc bảy giờ ba mươi phút.
Nguyên nhân là do Phó tổng Tiếu thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa, hắn bước ra khỏi phòng làm việc và thể hiện sự quan tâm của lãnh đạo đối với tất cả nhân viên trong công ty, sau đó hỏi han họ có công việc gì mà không thể hoàn thành trong giờ làm việc mà nhất định phải để sau giờ làm việc nghiêm túc ở lại công ty tăng ca giải quyết như vậy.
Đồng thời, Phó tổng Tiếu còn thể hiện sự khích lệ đối với mục tiêu cuộc sống của nhân viên.
Nên yêu đương thì yêu đương, nên đi chơi thì đi chơi.
Những nhà tư bản như bọn ta chỉ muốn các ngươi giúp bọn ta kiếm tiền, chứ không muốn lấy mạng của các ngươi.
Chỉ có những nhà lãnh đạo tầm trung đáng ghét đó mới không thấy mệt mỏi khi theo đuổi sự hào nhoáng bên ngoài và coi trọng các quy tắc.
Chủ nhiệm Lưu ở trước mặt Phó tổng Tiếu bày ra dáng vẻ chăm chỉ làm việc, và là người cuối cùng rời khỏi công ty. Tuy nhiên, ông ta hoàn toàn không biết biểu hiện nổi bật lần này của mình đã khiến cho vị Phó tổng Tiếu thường ngày vốn không thù dai này càng nhớ kỹ ông ta.

“Chúng ta sẽ ăn ở đâu?”
Người rời khỏi công ty trễ thứ hai sau chủ nhiệm Lưu chính là Lục Tân. Sau khi xuống lầu, Lục Tân mới hơi thả lỏng và mỉm cười hỏi Phó tổng Tiếu.
“Ta biết một nơi rất tuyệt, ở ngay thành phố vệ tinh số hai, Tiểu Lục ca chỉ cần đi theo ta là được.”
Phó tổng Tiếu không ngừng bảo đảm, sau đó, hắn mời Lục Tân lên xe rồi phóng như bay.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất