Chương 959: Vừa Sợ Phật Vừa Sợ Thánh Giá
“Nhưng không ngờ, hắn còn hung dữ hơn bọn ta, hắn không những bảo bọn ta cút, thậm chí còn ra tay với bọn ta. Ba người bọn ta đều đánh không lại hắn, bị hắn và các vệ sĩ của nhà hắn đuổi ra khỏi cửa, còn nói nếu bọn ta dám tìm đến nữa sẽ bị đánh chết cả đám…”
Phó tổng Tiếu vừa nói vừa kéo cổ áo của mình xuống cho Lục Tân xem:
“Ngươi nhìn đi, đây đều là do hắn nện phải.”
Lục Tân thật sự trông thấy một vết bầm tím trên cổ của Phó tổng Tiếu, có thể thấy lúc đó người bạn họ Cao kia đã ra tay không hề nhẹ.
Lục Tân khẽ nhíu mày, ánh mắt hắn rơi trên đầu vai của Phó tổng Tiếu, sau đó mới hỏi:
“Tại sao các ngươi lại không báo cảnh sát?”
Phó tổng Tiếu buồn phiền vặn cổ rồi đáp:
“Nhưng khi cảnh sát đến hỏi, hắn hoàn toàn không thừa nhận, còn đe dọa cô gái kia, ép cô ấy nói với cảnh sát là cô ấy tự nguyện đi theo hắn. Thế lực của gia đình hắn vốn không tầm thường, Văn phòng An ninh cũng không thể làm gì hắn…”
Lục Tân trở nên trầm ngâm, một lúc sau, mới nhìn chằm chằm vào đầu vai Phó tổng Tiếu rồi nói:
“Nghe những điều này, thật sự khiến cho người ta rất tức giận.”
“Con người có thể trở nên xấu đi nhanh như vậy sao?”
“Không không không…”
Phó tổng Tiếu liên tục xua tay và nói:
“Không hề đơn giản như vậy, nói thật là sau khi xảy ra sự việc này, ta thật sự rất tức giận, nhưng nghĩ lại, ta càng lúc càng thấy kỳ lạ, tại sao một người lại có thể đột nhiên thay đổi nhiều đến như vậy?”
“Trước đây, hắn thật sự không phải người như vậy, nếu không bọn ta đã không thể chơi với nhau lâu như vậy.”
“Ta có cảm giác dường như hắn đột nhiên đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, giống như đã biến thành một người khác.”
“Hơn nữa, hắn không chỉ trở nên nóng nảy và không nói lý lẽ, một hai câu bất hòa liền lập tức ra tay đánh người, mà điểm đáng sợ nhất chính là…”
Nói đến đây, Phó tổng Tiếu hơi đè thấp giọng:
“Ta thấy hắn có một điểm hơi kỳ quái…”
Thấy Phó tổng Tiếu tỏ ra thần bí như vậy, Lục Tân cũng tò mò ngẩng đầu nhìn lên.
“Hắn có rất nhiều điểm không giống một người bình thường…”
Phó tổng Tiếu đè thấp giọng rồi nói tiếp:
“Hắn trở nên rất khỏe, và dễ kích động.”
“Hơn nữa, hắn dường như cực kỳ sợ những thứ như tượng thần. Trước đây, hắn rất tin Phật, trong nhà hắn còn bày rất nhiều tượng thần, nhưng bây giờ chúng đều được dùng vải đậy lại. Ngoài ra, khi bọn ta đến tìm hắn vào ngày hôm đó, có một người bạn có đeo một cây thánh giá trên cổ, sau khi nhìn thấy cây thánh giá, hắn lập tức trở nên vô cùng hoảng sợ và gầm lên với bọn ta, như thể đã nhìn thấy một cái gì đó rất đáng sợ.”
“Sau đó, mấy người bọn ta cũng đã thảo luận và thống nhất quan điểm là…”
Phó tổng Tiếu trở nên hơi căng thẳng và thấp giọng nói:
“Hiện tại hắn nhất định đã bị ma ám.”
“Ồ…”
Nghe đến đây, Lục Tân liền hơi tò mò.
Lục Tân cảm thấy sự việc này rất khác so với “linh hồn” mà mình từng gặp phải.
Vì vậy, Lục Tân suy nghĩ thật kỹ, rồi mới nghiêm mặt nhìn Phó tổng Tiếu.
Sau đó, Lục Tân nghiêm túc nói:
“Trước hết, trên đời này vốn không có ma.”
“Ngoài ra, ta cảm thấy nếu một con ma vừa sợ tượng Phật lại vừa sợ cây thánh giá thì ít nhiều có phần không đủ trung thành…”
“Á, chuyện này…”
Phó tổng Tiếu nhất thời không phản ứng kịp, vì vậy, chỉ ngẩn người mà không nói gì.
Lục Tân khẽ thở dài rồi nói:
“Có điều, ta và ngươi có thể cùng đi xem thử.”
Lúc này, Phó tổng Tiếu mới thở phào nhẹ nhõm, hắn liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói nhỏ:
“Ta đã mời hắn rồi, có lẽ hắn sẽ đến ngay thôi…”
“Ừm?”
Lục Tân chậm rãi đan hai tay vào nhau, chống cằm, bình tĩnh nhìn Phó tổng Tiếu.
Ánh mắt này của Lục Tân khiến Phó tổng Tiếu trở nên hơi hốt hoảng, cho rằng Lục Tân không hài lòng đối với việc mình tự ý gọi người đó đến mà không có sự đồng ý của hắn, nên lập tức muốn giải thích. Thế nhưng, Phó tổng Tiếu còn chưa kịp lên tiếng, đã nhận thấy ánh mắt của Lục Tân rơi trên đầu vai của mình.
Với ánh mắt thâm trầm, Lục Tân nhẹ nhàng nói:
“Thì ra người mà ngươi nói chính là hắn…”
“Soạt!”
Phó tổng Tiếu lập tức dựng tóc gáy, lúc này hắn mới nhận ra Lục Tân vẫn luôn nhìn về phía đằng sau mình.
Hắn suýt chút nữa thì té ngã, đột ngột xoay người nhìn ra phía sau.
Từ khi bọn họ đến, nhà hàng này đã trở nên vắng tanh, hơn nữa, để tiện nói chuyện, Tiếu Viễn đã yêu cầu tất cả nhân viên phục vụ đều lui vào phòng bếp phía sau, đèn cũng chỉ được bật lên một phần nhỏ, chỉ đủ chiếu sáng khu vực mà bọn họ đang ngồi dùng bữa, những nơi khác đều chìm trong bóng tối. Trong bóng tối mà ánh sáng không thể chiếu tới ở ngay sau lưng hắn, gần cửa nhà hàng, có một bóng người cao lớn đang lặng lẽ đứng.
Trong bóng tối, hắn chỉ im lặng đứng đó với đôi mắt lạnh lùng, và không một ai biết hắn đã đứng bao lâu.