Mặt Trăng Đỏ

Chương 960: Cao Nghiêm

Chương 960: Cao Nghiêm


"Cao Nghiêm? Ngươi tới lúc nào vậy?"
Phó tổng Tiếu bất ngờ quay đầu, lập tức sợ đến nỗi dựng hết tóc tai lên, hơn nửa ngày mói thốt ra nổi một câu. Vốn trong lòng đã cảm thấy sợ sệt bởi vì bản thân đang kể về sự biến hóa quái dị của người này rồi, giờ lại chợt nhận ra người mà mình đang nói tới đã sớm đứng đằng sau nghe hết mọi chuyện, tâm trạng ông ta chấn động cỡ nào hẳn là có thể đoán được.
Đặc biệt là khi hắn chợt phát hiện hắn tưởng Lục Tân đang nhìn vào vai hắn, nhưng thật ra là đang nhìn chằm chằm vào con người này, cảm giác quái lạ kia lại thình lình xông thẳng lên não.
Thiếu chút nữa sợ tới phát khóc.
Thứ nhất, tên Cao Nghiêm này bị gì vậy, nếu đã tới từ sớm, sao lại cứ đứng yên đó nghe mình bàn tán về hắn vậy chứ?
Thứ hai, vị nhân viên nhà mình cũng đã sớm phát hiện ra hắn đến, thế mà lại chẳng thèm nhắc mình một tiếng?
Phó tổng Tiếu bỗng có cảm giác bản thân bị hai người kia hợp tác bắt nạt.
...
"Bịch, bịch, bịch…”
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, cái người đang ẩn mình trong bóng tối trước cửa nhà hàng chầm chậm tiến về phía trước. Sau khi bước vào phạm vi chiếu sáng của ngọn đèn, Lục Tân phát hiện đây là một người đàn ông thân hình cao lớn, mặt mày anh tuấn. Hắn trông rất đẹp trai, mũi cao mắt to, ngũ quan góc cạnh, mắt thẩm mỹ cũng rất được, bên trong chiếc áo vest màu bạc là lớp áo sơ mi đen nhánh, cộng thêm đôi giày da, tất cả làm nổi bật lên dáng người cao ráo của hắn.
Mặt đẹp, gia thế lại tốt, đúng là kiểu người sinh ra để người ta phải hâm mộ mà.
Điểm duy nhất khiến người ta cảm thấy kỳ lạ chính là mặt mày của hắn cực kỳ nhợt nhạt, trông khá suy sụp, không có chút tinh thần, hệt như đã không ngủ vài ngày.
Hắn yên lặng bước tới cạnh bàn ăn, “két”, kéo ghế ra, ngồi xuống chỗ trống cuối bàn.
Chỉ một động tác đơn giản lại khiến Phó tổng Tiếu run lên sợ hãi, mém chút nữa đứng dậy bỏ chạy.
"Ta tới từ lúc ngươi bắt đầu nói xấu ta."
Người đàn ông tên Cao Nghiêm tự rót cho mình một ly rượu đỏ, uống cạn trong một hơi.
Hầu kết di động không ngừng, hình nhu là khát lắm.
Sau đó, hắn liếc nhìn Phó tổng Tiếu bằng ánh mắt giễu cợt, nụ cười trên môi thoáng hiện nét khinh khi:
“Thì ra trong lòng ngươi ta là một người không biết nói lý như vậy?"
"Không phải, không phải, ta không có..."
Phó tổng Tiếu vội vàng phủ nhận theo bản năng, đồng thời quăng ánh mắt cầu cứu qua cho Lục Tân.
"Vừa nãy ta nhìn thấy hắn đẩy cửa tiến vào, sau đó cứ thế đứng cạnh cửa không nói lời nào, cũng chẳng rời đi."
Lục Tân giải thích với Phó tổng Tiếu:
“Nhưng mà nơi này vốn là nhà ăn, có người tiến vào cũng là chuyện bình thường, cho nên ta cũng không nghĩ nhiều."
"Vấn đề nằm ở nghĩ nhiều hay không sao?"
"Người bình thường nếu nhìn thấy cảnh như vậy hẳn sẽ cảm thấy rất lạ chứ hả?"
Phó tổng Tiếu sắp khóc thành tiếng luôn rồi, thậm chí còn cảm thấy so với người luôn đứng trong bóng tối nghe lén mình nói chuyện như Cao Nghiêm, cái vị nhân viên nhìn thấy Cao Nghiêm tiến vào mà vẫn tiếp tục nói chuyện trên trời dưới đất với mình, tuyệt nhiên không chịu chút ảnh hưởng nào còn càng quái lạ hơn, nhỉ?
Bị kẹp ở giữa như vầy khiến hắn cảm thấy rất bất lực, đành phải quay đầu nhìn về phía Cao Nghiêm, yếu ớt giải thích:
“Ta thật sự chỉ lo lắng cho ngươi thôi."
"Dạo gần đây ngươi thay đổi nhiều quá, thậm chí ta còn có cảm giác bản thân không quen biết ngươi nữa, ngươi như hoàn toàn biến thành một người khác vậy..."
"Ta vẫn là ta."
Cao Nghiêm lạnh nhạt trả lời, ánh mắt yếu ớt như đang bị bệnh nhưng cũng rất nghiêm túc và cố chấp:
"Cùng lắm chỉ là không giống trước kia, không quan tâm các ngươi, không làm hài lòng các ngươi nữa thôi."
"Bởi vì ta không làm vui lòng các ngươi nữa, nên ngươi muốn tìm người đối phó ta?"
"..."
Nói xong, hắn bất chợt liếc mắt về phía Lục Tân, trong đôi mắt u ám tràn ngập sự điên cuồng và cả khiêu khích.
Gân xanh trên mu bàn tay như ẩn như hiện, hắn cầm lấy cái xiên trên bàn, dùng sức siết chặt.
Cảm giác hắn mang đến cho người khác hệt như một kẻ điên có thể nhảy dựng lên lấy dao đâm người bất cứ lúc nào.
Lục Tân đón nhận ánh mắt của hắn, nở nụ cười thân thiện, còn khẽ gật đầu chào hỏi.
"Hả... Không phải như vậy đâu..."
Phó tổng Tiếu bị lời nói của Cao Nghiêm làm cho cạn lời, vừa lo lắng vừa âu sầu khổ não giải thích:
“Ta thật sự không có tìm người đối phó ngươi. Chỉ là dạo gần đây cách làm của ngươi có hơi quá đáng, ngươi không chỉ đoạt bạn gái của Lý Bình, còn trực tiếp cầm dao đâm hắn, chuyện này thật sự... chúng ta là bạn bè đã chơi với nhau hơn mười năm, sao ngươi có thể không nể tình anh em mà làm chuyện điên rồ như thế chứ..."
Lục Tân ngồi bên cạnh, yên lặng lắng nghe và đánh giá mọi chuyện.
Phó tổng Tiếu dám nói lại chuyện này ngay trước mặt hắn, chứng tỏ những lời Phó tổng Tiếu nói là sự thật?
Người đàn ông họ Cao này lại là một người dám đứng ngay trước mặt người khác khoe khoang rằng mình đã cướp được bạn gái người ta, còn chẳng nói chẳng rằng đã lấy dao đâm người ư?
Không thể không phủ nhận rằng với tạo hình bây giờ của hắn, hoàn toàn có khả năng làm ra chuyện này.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất