Mặt Trăng Đỏ

Chương 961: Rất Logic

Chương 961: Rất Logic


"Vậy thì sao?"
Trong lúc Lục Tân còn đang suy nghĩ về việc này, giọng nói của Cao Nghiêm chợt cất cao, gân xanh nơi cổ nổi lên, khẽ nhúc nhích như con rắn đang bò.
"Gã khốn kia xem mình là ai mà dám xông lên đánh ta chứ, ta đâm hắn thì có sao?"
"Ngay cả cái công ty nghiệp vụ nát bét kia cũng là ta cho hắn, hắn lấy đâu ra lá gan mà mắng lại ta, còn vung nắm đấm với ta?"
"Ta biết ngày thường ngươi rất quan tâm đến hắn..."
Phó tổng Tiếu cũng hơi hơi sốt ruột, sầu muộn đến độ nhăn hết mặt mày, nói:
“Chỉ là lúc đó ngươi lại hôn bạn gái người ta trước mặt người ta…”
Cao Nghiêm cười lạnh:
“Ta gặp được cô gái mình thích thì theo đuổi thôi, chuyện này không phải rất bình thường sao?"
"Bình thường cái gì chứ?"
Giọng Phó tổng Tiếu vô thức cao lên một chút:
“Ngươi tra tấn người ta như vậy..."
"Ta thích tra tấn cô gái mình thích như vậy đấy, có vấn đề gì không?”
Đối mặt sự phiền não và lo lắng của Phó tổng Tiếu, Cao Nghiêm lại nở nụ cười dửng dưng, tính ra còn bình tĩnh hơn cả Phó tổng Tiếu:
"Hơn nữa, cái gì gọi là tra tấn?"
"Trên đời có rất nhiều cách biểu lộ sự yêu thích của mình, có chửi mắng, có người thích dùng đủ loại biện pháp để tra tấn đối phương, ha ha ha, cho dù là ngươi, thì lần đâu tiên lăn giường với cô gái mình thích không phải cũng đã làm cô ấy đau sao, nhưng lúc đó ngươi có tạm dừng không?"
"Ngươi..."
Nghe xong những lời Cao Nghiêm nói, Phó tổng Tiếu giận đến nhảy dựng cả lên, hét lớn:
“Sao ngươi có thể không cố kỵ gì mà nói ra những lời đó chứ hả? Người nhà của ngươi có biết ngươi biến thái như vậy không?"
Cao Nghiêm giương đôi mắt hờ hững, trịnh thượng nhìn Phó tổng Tiếu đã nóng nảy đến không kiềm lại được, vẻ mặt hiện lên nét bông đùa.
"Lúc cảnh vệ tới tra hỏi, cả hai chúng ta đều nói là tự nguyện, không phải khi đó ngươi cũng có mặt ở đấy sao, giờ còn hỏi ngược lại ta?"
"Ngươi..."
Phó tổng Tiếu bị hỏi đến câm họng, không còn sức phản bác lại.
Ánh nhìn của Cao Nghiêm khiến hắn có cảm giác bản thân đang bị người đùa giỡn.
Hai mắt len lén nhìn về phía Lục Tân, hắn phát hiện Lục Tân luôn im lặng lắng nghe nãy giờ.
...
"Rất logic nha..."
Lục Tân nghe không sót một chữ cuộc đối thoại giữa Cao Nghiêm và Phó tổng Tiếu.
Xuất phát từ lễ phép, hắn không có cắt ngang cuộc trò chuyện giữ hai người, chỉ ngồi đó lẳng lặng quan sát. Hắn không phát hiện ra trên bất kỳ dao động tinh thần hay là quái vật tinh thần lạ lùng nào trên người người đàn ông họ Cao này, thoạt nhìn trông không giống như bị ô nhiễm tinh thần.
Hơn nữa lời hắn nói nghe rất logic và chặt chẽ, có trước có sau.
Rất nhiều người bị ô nhiễm tinh thần sẽ cảm thấy suy nghĩ của bản thân vẫn rất logic và chặt chẽ, nhưng một khi trò chuyện với người khác thì ngay lập tức xuất hiện vấn đề. Hệt như đám người bị giáo hội Khoa học và Công nghê mê hoặc, vội chạy tới trấn nhỏ Khai Tâm tìm báu vật vậy, bản thân họ tin chắc rằng trong trấn nhỏ Khai Tâm có bảo bối, nên mới xem tất cả mọi chuyện là việc hiển nhiên, nhưng khi người ngoài tới bắt chuyện với họ, sẽ ngay lập tức nhận ra chỗ méo mó trong suy nghĩ của họ.
Rõ ràng trấn nhỏ Khai Tâm không thể nào có bảo tàng, bọn họ lại khăng khăng nói là có.
Nên từ việc quan sát xem suy nghĩ của họ có logic không, hắn có thể đoán được bọn họ đã bị ô nhiễm tinh thần hay chưa.
Nhưng người đàn ông họ Cao trước mắt lại khác, suy nghĩ của hắn cực kỳ tinh tế, tỉ mỉ, còn logic rõ ràng, chỉ bằng mấy câu nói mà đã có thể ép Phó tổng Tiếu phải câm họng, không nói nên lời; điều này có thể chứng minh ít nhất hắn không thể bị ô nhiễm tinh thần về mặt tư duy logic.
Có thể hắn chỉ đơn thuần là một kẻ xấu.
Sự khác biệt giữa một người chỉ đơn thuần là xấu xa và người bị ô nhiễm tinh thần là rất lớn.
Đối với mình mà nói, sự khác biệt này chính là, một kẻ xấu xa thì không nằm trong phạm vi quản lý của mình. Vậy nên cho dù tức tới đâu cũng chỉ có thể giao nộp hắn cho cảnh sát.
...
"Ngươi..."
Phó tổng Tiếu bị Cao Nghiêm chặn họng không nói nên lời cũng trưng ra vẻ mặt ảo não, vừa giận vừa gấp, cảm giác bản thân là loại người vô cùng vụng về, lời đã vọt tới ngay miệng lại không thể nào nói ra. Hắn vỗ bàn, đứng bật dậy, lớn tiếng nói:
“Sao bây giờ ngươi lại vô sỉ như vậy, sao ngươi có thể nói ra những lời đó một cách đường hoàng như thế? Trước giờ ta vẫn luôn xem ngươi là bạn bè tốt, ta không ngờ ngươi lại thành ra như vầy..."
Khi nói ra những lời ấy, tâm trạng của hắn đã tụt xuống đáy cốc.
"Choang!"
Nhưng không ai ngờ rằng, Cao Nghiêm đang cười lạnh ngồi yên tại chỗ thình lình cầm chai rượu đỏ đập mạnh xuống bàn.
Rượu đỏ diễm lệ văng tứ tung khắp nơi, đồ đầy ra bàn, hệt như một vũng máu đỏ đậm.
Cao Nghiêm cầm bình rượu vỡ lên, đứng dậy, cơ thể cao lớn của hắn tạo cho con người ta cảm giác áp lực vô hình. Nửa chai rượu đỏ sắc bén trong tay càng khiến hơi thở trên người hắn thêm phần nguy hiểm. Hắn nghiến răng, lạnh lùng nói:
“Nếu ngươi xem ta là bạn, vậy điều ngươi phải làm là thấu hiểu ta, chứ không phải chạy tới trước mặt người khác nói xấu ta..."
"Ngươi không chỉ nói xấu sau lưng ta, còn muốn tìm người đối phó ta, vậy ta cần quái gì xem ngươi là bạn bè nữa?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất