Mặt Trăng Đỏ

Chương 962: Có Thể Xía Vào

Chương 962: Có Thể Xía Vào


"A..."
Phó tổng Tiếu bị bộ dạng lúc này của Cao Nghiêm dọa cho tê tái cả da đầu, vội vàng núp ra sau Lục Tân.
Đứng cách một Lục Tân, hắn giương mắt nhìn thấy Cao Nghiêm đang tức giận gào rú như dã thú, sợ tới nỗi hai chân mềm nhũn:
“Ngươi... Ngươi muốn gì?"
"Ta muốn gì ư?"
Mặt mày Cao Nghiêm nhợt nhạt, yếu ớt, nhưng khí thể lại hừng hực như lửa:
“Ta chỉ là thích một cô gái thôi, ta có lỗi gì chứ?"
"Luôn miệng nói xem ta là bạn, cuối cùng vẫn là đang lén lút tìm cách hại ta..."
"Nếu ngươi đã muốn hại ta, tại sao ta còn để lại cái mạng của ngươi làm gì?"
Vừa dứt lời, hắn bắt đầu bước từng bước, áp sát lại gần hai người.
Phó tổng Tiếu đã sợ đến nỗi run cầm cập, hàm răng va chạm vào nhau phát ra tiếng kêu lách cách.
Hắn ký thác hết mọi hy vọng lên người Lục Tân, nhìn về phía hắn bằng ánh mắt cầu cứu.
Sau đó lại bất ngờ phát hiện Lục Tân cũng đang xuất thần.
Ánh mắt hắn dừng lại trên mặt Cao Nghiêm, quan sát cực kỳ chăm chú, cẩn thận. Người đàn ông to cao này đang nghiễn chặt hai hàm răng, gò má căng lên, nhìn thoáng qua rất giống bộ dạng tức giận thường thấy, nhưng lúc này, thứ hấp dẫn tầm mắt của Lục Tân chính là ánh mắt của hắn, trong đôi mắt đỏ như máu đang nhìn chằm chằm vào Phó tổng Tiếu có đủ thể loại sâu bọ đang ngọ nguậy bơi lội cực nhanh.
Số lượng và hình ảnh đó lập tức khiến hắn cảm thấy…Phấn khích!
Nếu bị ô nhiễm, vậy hắn có thể xía vào rồi!
---
Lục Tân thở phào nhẹ nhõm rồi hơi thay đổi tư thế ngồi.
Ánh mắt hắn nhìn Cao Nghiêm đã dịu dàng hơn ban nãy.
Vốn dĩ quan sát từ hành vi và cử chỉ của Cao Nghiêm thì chỉ có thể khẳng định hắn là người xấu, nhưng khi nhìn sâu vào đôi mắt của hắn, Lục Tân chắc chắn đúng thật là hắn đã bị ô nhiễm, chẳng qua là mức độ ô nhiễm của hắn tương đối nghiêm trọng, khá giống với Hứa Tiêu Tiêu mà hắn từng gặp trước đây, hắn không thể phát hiện ô nhiễm dựa vào biểu hiện bên ngoài vì ô nhiễm đã ẩn sâu bên trong cơ thể cô rồi.
Người này cũng giống vậy.
Rõ ràng hắn là người sống, nhưng trong mắt hắn lại có côn trùng dày đặc và lúc nhúc....
... Bị bệnh không nhẹ đâu!
"Tiểu Lục... ca…"
Phó tổng Tiếu thật sự rất nhát gan, giọng điệu còn có phần run rẩy.
Cảm giác khi đối mặt với một Cao Nghiêm vừa đẹp trai vừa cao ráo hơn hắn, công việc kinh doanh cũng tốt hơn hắn, hơn hết Cao Nghiêm còn là một người bạn bình thường vô cùng thân thiết vậy mà bỗng chốc trở nên xa lạ khiến hắn còn sợ hãi hơn là gặp người xấu.
Điều quan trọng nhất chính là hắn nhận thức được một cách sâu sắc rằng hắn đánh không lại Cao Nghiêm…
Lần trước cả ba người họ đều bị một mình Cao Nghiêm quật ngã, họ hoàn toàn không phải đối thủ của Cao Nghiêm.
Mà giờ Cao Nghiêm còn đang cầm vũ khí đi đến chỗ hắn.
Xét theo tính uy hiếp thì bình rượu này còn gây sát thương cao hơn cả con dao nữa...
Lục Tân thở dài, ngẩng đầu nhìn Cao Nghiêm:
"Đừng manh động, chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không?"
Hắn cố ý nói chậm lại để thể hiện sự tương trợ của một người chuyên nghiệp với người bị ô nhiễm, hắn sợ sẽ dọa đến Cao Nghiêm:
"Tình trạng hiện tại của ngươi rất nghiêm trọng, ta cần phải kiểm tra sơ cho ngươi đã."
"Bặc!"
Cao Nghiêm mạnh mẽ quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn Lục Tân.
Vốn dĩ hắn đang tức giận, hắn đang chầm chậm bước từng bước về phía trước, mỗi bước đi làm cho tình trạng bệnh và hơi thở thô bạo của hắn ngày càng mãnh liệt, thậm chí, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn khiến cho bóng đen phải bao phủ cả Lục Tân và phó tổng Tiếu.
Mà câu nói vừa rồi của Lục Tân lại như châm dầu vào lửa.
Hắn mạnh mẽ cúi đầu liếc nhìn Lục Tân, lãnh đạm nói:
"Ngươi là cái thá gì?"
Vừa nói ra lời này, thì đùi phải của hắn hơi cong lên, cơ thể hơi rướn về phía trước, hắn nắm chặt bình rượu trong tay nhắm thẳng vào phó tổng Tiếu.
Đây chính là tư chế chuẩn bị xông lên để đâm phó giám đốc.
Lục Tân hít một hơi thật sâu rồi thò tay vào tìm kiếm gì đó bên trong cái túi đen của hắn.
Cùng lúc đó, Cao Nghiêm đã nhanh chóng đứng thẳng người, lấy đà rồi bổ nhào về phía trước, cơ thể cao lớn mang theo áp lực mạnh mẽ. Lúc này, mấy con côn trùng lúc nhúc trong mắt hắn đã bắt đầu lớn dần, còn mang theo lửa hận và phẫn nộ của hắn. Cảm giác sợ hãi bỗng chốc trào ra từ hốc mắt khiến người ta cảm giác đây là quỷ chứ không phải người.
"Ai ya...."
Phó tổng Tiếu hét lên kinh hãi rồi đột ngột ngã về sau.
Bàn tay hắn còn vô thức nắm lấy lưng ghế của Lục Tân nghĩ muốn giúp Lục Tân né theo.
Nhưng Lục Tân vẫn ngồi yên bất động, hắn chỉ hơi nhấc hai chân ghế trước lên khỏi mặt đất rồi ngửa ra sau mà thôi.
Điều này làm cho góc đèn bên cạnh chiếu vào mặt Lục Tân có chút thay đổi.
Nụ cười trên mặt hắn trở nên vô cùng thần bí.
...
"Bằng!"
Sau đó, một tiếng súng vang lên lấn át hết những âm thanh khác.
Chân ghế vừa nhấc lên lại đụng đất, Lục Tân hơi động đậy nhưng vẫn ngồi rất bình thản.
Hắn cầm một khẩu súng lục trong tay, họng súng vẫn còn tỏa ra một làn khói.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất