Chương 963: Chúc Mừng Ngươi
Cao Nghiêm rên lên một tiếng rồi ngã gục ngay trên mặt đất, mảng máu thịt bên đùi trái tét ra, máu chảy lênh láng.
"Hừ...."
Cảm giác đau đớn xông lên tận óc đủ khiến bộ não hắn trở nên trống rỗng.
Nhưng đối với hắn mà nói, cảm giác đau đớn đan xen phẫn nộ cũng chỉ có thể kêu một tiếng đau đớn mà thôi.
Côn trùng trong mắt chuyển động ngày càng dày đặc.
Hắn như bị một lực lượng bệnh hoạn và điên cuồng chi phối, vừa ngã xuống mà bàn tay hắn đã chống lại lên mặt đất rồi đứng bật dậy.
Nhưng Lục Tân cũng chỉ bình tĩnh nhìn hắn rồi nở nụ cười.
Sau đó lại nả thêm một phát súng nữa.
"Bằng!"
Phát súng bắn trúng bên đùi đang chống còn lại khiến hắn lại ngã xuống đất.
"Aaaaa...."
Cao Nghiêm phát ra tiếng hét như dã thú, tứ chi hắn đang run rẩy mà vẫn có thể vươn người để cầm lấy bình rượu kia.
Lục Tân nhấc chân dẫm nát cổ tay đang cầm bình rượu của hắn, khiến hắn không tài nào nhấc lên được nữa.
Sau đó Lục Tân hướng nòng súng xuống trán của Cao Nghiêm.
"Đừng kích động."
Hắn nhìn chằm chằm vào mặt Cao Nghiêm, hoặc có thể là hắn đang nhìn chằm chằm vào mấy con côn trùng trong mắt, rồi mỉm cười dịu dàng:
"Để bọn ta bình tĩnh giải quyết vấn đề được không?"
Cao Nghiêm lập tức lờ mờ, côn trùng trong mắt lại trở nên hỗn loạn.
.....
"À đây là....."
Hai tiếng súng vừa rồi cũng dọa đến phó tổng Tiếu ở phía sau, hắn vốn đang bị Cao Nghiêm dọa đến run cả người, lại bỗng nhiên bị hai tiếng súng gọi hồn trở về, vừa định thần trở là đã thấy Cao Nghiêm nằm trên mặt đất, hai bên đùi toe toét máu, cổ tay cũng bị Lục Tân dẫm nát, họng súng trong tay Lục Tân vẫn còn nằm trên trán Cao Nghiêm, hơn nữa, hai ngón tay đã để sẵn trên cò súng....
"Tình huống gì đây?"
Đầu óc hắn trống rỗng, không thể nghĩ được gì.
"Rầm....."
Cùng lúc đó, cửa phòng chung quanh bị mở ra, người bán hàng và đầu bếp hoảng sợ chạy ra rồi ngơ ngác.
Đồng thời cửa nhà hàng cũng bị người ta đá văng mất, mấy người bảo vệ mặc âu phục chạy vào.
Chắc họ là bảo vệ được Cao Nghiêm đưa đến, ban nãy vẫn luôn đứng chờ bên ngoài nhà hàng, bây giờ mới chạy vào.
Nhìn thấy bên trong nhà hàng hỗn loạn, Lục Tân nhíu mày, hắn không muốn để mọi thứ lộn xộn, mất kiểm soát nên đã nhanh chóng giơ súng, hướng về phía cửa chính của nhà hàng, "bằng" "bằng", cửa kính vỡ vụn..
Chỉ trong nháy mắt, người bán hàng, đầu bếp và mấy tên bảo vệ của Cao Nghiêm liền lập tức chạy ngược trở ra.
Cả đám run rẩy, ngươi xô ta đẩy, trong lúc hỗn loạn còn có mấy tên hoảng sợ hét lớn:
"Chết tiệt, hắn có súng thật kìa... Mau, mau báo cảnh sát đi.... Đừng có thò đầu ra, coi chừng trúng đạn lạc đấy...."
Cho dù họ đang tính làm gì thì ít ra trong nhà hàng cũng đã yên lặng trở lại.
Lúc này, phó tổng Tiếu mới phản ứng lại, hắn bất ngờ nhìn Lục Tân:
"Ngươi... Ngươi làm hắn bị thương rồi?"
"Cũng không hẳn là làm hắn bị thương."
Lục Tân cười giải thích:
"Nếu cứ mất máu vậy hoài thì cũng có thể hắn sẽ chết."
"Theo luật pháp thì chắc xem như hắn bị ta đánh chết."
"...."
Phó tổng đột nhiên nghẹn lại, hắn cảm thấy lời Lục Tân nói thật khiến người khác không thể phản bác.
Còn Lục Tân thì ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát.
Chỉ nhìn thấy sau khi cơn tức giận ban nãy qua đi thì lúc này Cao Nghiêm cũng chỉ giống người bình thường bị lâm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, Lục Tân dùng tay đỡ mí mắt hắn lên thì thấy trong mắt hắn là một mảng trắng bệch, mấy con côn trùng đã biến mất không dấu vết nên hắn cũng buông lỏng bên chân đang dẫm lên tay Cao Nghiêm, sau đó ngồi xổm xuống nhặt bình rượu vang ném sang một bên rồi mới cẩn thận xem vết thương cho hắn.
Vết thương rất sâu, mất máu vô cùng nghiêm trọng.
Lục Tân suy nghĩ một hồi liền ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Rất nhanh hắn nhìn thấy em gái đang lấp ló quan sát ở trong mái vòm thép bên trên nhà hàng.
"Lại đây giúp hắn cầm máu đi."
Lục Tân giải thích với em gái:
"Còn chưa hỏi han được gì, không thể để hắn mất máu quá nhiều rồi chết được."
Con bé trèo xuống từ trên cột nhà, bĩu môi nói:
"Người ta có phải bác sĩ đâu."
"Nhưng sau này lớn em có thể làm y tá mà...."
Lục Tân lại giải thích:
"Em nhìn xem em cũng mặc quần trắng này, mà còn xinh đẹp như vầy nữa..."
Hai mắt con bé sáng rực lên như mở ra được một thế giới mới.
Sau khi mượn lực lượng của con bé, Lục Tân đưa tay ấn vào trên miệng vết thương hai bên đùi của Cao Nghiêm, hắn có thể cảm nhận rõ ràng tổn thương trên cơ thể của Cao Nghiêm. Miệng vết thương vốn đang chảy máu, máu thịt bị tách ra hai bên lập tức dồn lại, máu tươi cũng ngừng chảy, rất thần kỳ....
Năng lực của hệ Người Nhện giai đoạn hai chính là thông qua lực lượng vặn vẹo của cơ thể để vặn vẹo người khác.
"Quá là lợi hại...."
Lục Tân khen em gái một tiếng, sau đó mới ngẩng đầu nhìn phó tổng Tiếu:
"Chúc mừng ngươi...."
Phó tổng Tiếu ngơ ngác.
Cuối cùng nãy giờ đã xảy ra chuyện gì vậy?