Mặt Trăng Đỏ

Chương 964: Chú Cảnh Sát, Chính Là Hắn

Chương 964: Chú Cảnh Sát, Chính Là Hắn


Vốn dĩ Cao Nghiêm chính là người khiến mình vô cùng khủng hoảng, là người bạn chơi từ nhỏ đến lớn bỗng biến thành kẻ điên, hơn nữa kẻ điên này đã hoàn toàn mất lý trí, chắc chắn hắn sẽ giết mình, nhưng kết quả, cũng là Cao Nghiêm khủng bố đó nhưng lại bị hai phát súng của người nhân viên hòa nhã này quật ngã, thậm chí hắn còn nổ súng lung tung trong nhà hàng dọa mấy bảo vệ và người bán hàng chạy mất.
Điều kinh khủng nhất chính là sau khi làm người ta bị thương, hắn lại bắt đầu nói chuyện với không khí.
Điều quan trọng nhất chính là sau khi hắn nói xong, hai tay ấn ấn một cái là hai đùi của Cao Nghiêm không còn chảy máu nữa?
Rốt cuộc mình đã gặp phải chuyện gì vậy?
.....
Hắn có quá nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không nói nên lời.
Não hắn giống như bị tạm dừng hoạt động vậy, cuối cùng điều mà hắn hỏi lại là:
"Chúc... Chúc mừng ta cái gì cơ?"
"Ngươi may mắn."
Lục Tân vừa cầm máu cho Cao Nghiêm xong thì đứng dậy, cười cười nói nói với phó tổng:
"Người bình thường gặp được một sự kiện ô nhiễm tinh thần đã rất khó rồi mà ngươi còn gặp những hai lần trong một khoảng thời gian rất ngắn."
Tuy không hiểu lắm rốt cuộc ô nhiễm tinh thần là gì nhưng ánh mắt phó tổng Tiếu vẫn lập tức nghiêm lại.
"Vậy... Vậy cũng gọi là may mắn à? Có đáng để ăn mừng không?"
"......."
Nhìn thấy vẻ mặt và bộ dạng hoảng sợ của hắn, Lục Tân cười nói:
"Người bình thường mà gặp chuyện này hoặc là chết hoặc là trở nên sống không bằng chết, ngươi gặp chuyện như vậy hai lần mà cũng chẳng có biểu hiện gì, còn không đáng để ăn mừng à?"
"Hả?"
Lúc đầu phó tổng giám đốc cảm thấy lời Lục Tân nói không đáng tin, mà giờ nghe xong lại thấy hắn nói cũng rất có lý.
Hắn nuốt nước miếng rồi run giọng nói:
"Vậy... giờ chúng ta phải làm gì?"
"Đi xem trong nhà hắn trước đi."
Lục Tân nhìn thoáng qua Cao Nghiêm đang hôn mê trên mặt đất rồi nhẹ giọng nói.
Nếu đã xác định đúng thật Cao Nghiêm đã bị ô nhiễm, vậy bản thân hắn không thể làm lơ nữa, nhất định phải điều tra cho rõ ngọn ngành.
Nhất là lúc này cả Đặc Thanh Bộ đều đang bận rộn mấy chuyện ngoài thành phố.
Nên hắn càng không thể để trong thành phố có chuyện gì bùng nổ được.
Nghĩ thế, hắn dùng hết sức đỡ Cao Nghiêm lên từng chút đi ra khỏi nhà hàng, phó tổng Tiếu thấy vậy cũng muốn đến giúp đỡ nhưng lại bị Lục Tân cản lại, hắn không cho phép phó tổng giám đốc tiếp xúc với Cao Nghiêm.
Vì vẫn chưa xác định được cách thức ô nhiễm mà để người thường tiếp xúc với Cao Nghiêm là vô cùng nguy hiểm.
.......
"Ò é ò é....."
Ngay khi Lục Tân đỡ Cao Nghiêm ra ngoài thì mấy tên bảo vệ đang trốn ở bên ngoài nhà hàng lập tức tản ra khắp nơi, đúng lúc này, xe cảnh sát tuần tra đã nhận được lệnh liền kéo hàng dài chạy đến, vừa đến gần họ liền hãm phanh lại, có hai tên cảnh sát phía trên lao ra, dùng cửa ô tô làm lá chán sau đó chĩa súng về phía họ.
Phó tổng Tiếu bị dọa đến mặt mày trắng bệch, ngoan ngoãn giơ hai tay lên cao.
Mấy tên bảo vệ trốn ở sau thùng rác từ phía xa cũng lớn tiếng noi:
"Chính là hắn, chú cảnh sát, chính là hắn......"
"Là hắn làm ông chủ bọn ta bị thương, hắn có súng đấy...."
"......"
Lục Tân bị ánh đèn chớp tắt của xe cảnh sát làm chói mắt, mặt nhăn mày cau giơ giấy tờ tùy thân lên hướng về phía cảnh sát.
"Bạch!"
Có thể cảm nhận được hai tên cảnh sát trong xe đều lắp bắp kinh hãi.
Giây tiếp theo bỗng nhiên họ giơ súng nhắm về phía mấy tên bảo vệ ở phía sau thùng rác, kêu to:
"Giơ tay lên!"
Mấy tên bảo vệ lập tức ngớ người.
Còn phó tổng Tiếu thì vừa bất ngờ vừa xấu hổ, hắn chớp chớp mắt nhìn Lục tân một cách ngây thơ, vô tội.
"Còn ngây ra đó làm gì?"
Lục Tân nhìn thấy phó tổng giám đốc là có cảm giác người này rất không có khả năng quan sát:
"Qua mở cửa xe đi!"
---
“Ta... Thôi bỏ đi.”
“Hắn... Haizzz.”
“Tiểu Lục ca, ngươi…”
Chiếc xe có phần khung gầm rất thấp và rất không thực dụng của Phó tổng Tiếu đang chậm rãi chạy trên đường.
Lục Tân ngồi ở băng ghế sau, bên cạnh hắn lúc này vẫn là Cao Nghiêm đang trong trạng thái hôn mê. Lục Tân đang nghĩ thầm về các điều lệ và quy trình của Đặc Thanh Bộ. Phó tổng Tiếu đang ngồi ở ghế lái đằng trước, chốc chốc hắn lại quay đầu muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Hắn đã làm như vậy ba lần liên tiếp.
Cuối cùng Lục Tân cũng chú ý đến Phó tổng Tiếu nên quay đầu nhìn vào gương chiếu hậu:
“Ngươi muốn nói cái gì?”
“Tiểu Lục ca…”
Đôi mắt sau tròng kính hẹp của Phó tổng Tiếu trông rất đáng thương:
“Ngươi thật sự sẽ bắt nhốt hoặc ‘giải quyết’ hắn sao?”
Nghe thấy câu hỏi này, Lục Tân trở nên trầm ngâm.
Lục Tân liếc nhìn Cao Nghiêm ở bên cạnh, hắn đang nằm nghiêng trên ghế xe, sắc mặt trắng bệch, đang trong trạng thái hôn mê.
Nếu chỉ nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn, người ta sẽ cảm thấy hắn trông cao ráo đẹp trai, khí chất toát ra từ trên người hắn thậm chí có thể nói là rất lịch lãm.
Nhưng ai có thể ngờ vừa rồi hắn lại có thể lộ ra vẻ hung ác và đáng sợ như vậy?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất