Chương 971: Tìm Kiếm
Họ biết Lục Tân là một người có thân phận đặc biệt, có điều họ không biết rốt cuộc đặc biệt ở chỗ nào.
Lúc này, nghe Lục Tân dặn dò như vậy, thế nào mà họ cứ cảm thấy…Bí hiểm?
“Điều mà các ngươi đang phải đối mặt bây giờ là một sự kiện không thể giải thích bằng lẽ thường, các ngươi chỉ có thể hết sức cẩn thận.”
Nhận ra sự hoang mang đang kìm nén trong lòng họ, Lục Tân đành phải kiên nhẫn giải thích:
“Đối mặt với những thứ này, các ngươi sẽ không biết khi nào thì mình sẽ bị hại, hơn nữa, bọn chúng thường không nhằm vào thể xác để hại chúng ta.”
“Cho nên, dù đã bị thương nhưng nhiều lúc chính chúng ta cũng rất khó phát giác.”
“Nghiêm trọng hơn, có khi chúng ta đã chết, nhưng chính chúng ta lại không biết rằng mình đã chết”
“…”
Yết hầu của người đội trưởng có bộ râu quai nón không kìm được trượt lên trượt xuống, hắn đáp lời Lục Tân:
“Lục tiên sinh, bọn ta đã nhớ kỹ.”
Mọi ý tứ đã được biểu đạt quá rõ ràng qua lời nói, không cần phải giải thích thêm.
Nếu tiếp tục giải thích, hắn chỉ sợ chưa đối mặt với nguy hiểm, thì ý chí của mình đã sụp đổ vì những lời nói của Lục Tân.
“Vậy thì tốt.”
Lục Tân mỉm cười và bổ sung một câu:
“Nhất định phải cẩn thận.”
“Bởi vì nhiều lúc, đối mặt với những thứ này, điều duy nhất chúng ta có thể làm chỉ là hết sức cẩn thận.”
“…”
Bên cạnh người đội trưởng có bộ râu quai nón, một hàng chiến sĩ vũ trang trong những bộ quân phục màu đen đều đồng loạt gật đầu.
Động tác của họ gọn gàng và đồng đều, trông vừa khéo léo vừa rất ngầu.
Lúc này, Lục Tân mới yên tâm. Lúc quay đầu lại hắn liền nhìn thấy Phó tổng giám đốc Tiêu đang ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.
Lục Tân muốn dặn dò vài câu, nhưng thấy dáng vẻ hiện tại đang cẩn thận ôm đầu không dám đứng lên của Phó tổng giám đốc Tiêu, Lục Tân cảm thấy hắn chắc hẳn sẽ rất an toàn.
Vì vậy, Lục Tân gật đầu với hắn, sau đó quay người đi về phía biệt thự.
Trong sân rất hỗn loạn, nhưng trong biệt thự lại không có chút động tĩnh gì.
Căn biệt thự lớn như vậy, không ai biết liệu có kẻ địch nào còn đang ẩn nấp trong hay không. Đây cũng là lý do Ngô Hưu đang cân nhắc có nên dẫn người vào trong dọn dẹp một lượt hay không. Lúc này, nhìn Lục Tân một mình chậm rãi đi vào, trong lòng hắn cảm thấy hơi hốt hoảng.
Lục Tân vừa không cần mọi người vào trong dọn dẹp trước, vừa không thực hiện bất kỳ hành động chiến thuật nào, mà cứ như vậy tiến thẳng vào trong?
Như vậy là vô cùng không chuyên nghiệp, hay là vô cùng…Mạnh mẽ?
…
Trong biệt thự trống rỗng, không có bất kỳ tiếng động nào.
Với ánh đèn rực rỡ chiếu sáng xung quanh và lối trang trí theo phong cách La Mã, căn biệt thự này tạo cho người ta cảm giác không chân thực.
Mặc dù không bị bắn ngay khi vừa bước vào, nhưng Lục Tân vẫn dừng lại và suy nghĩ một lúc.
Căn biệt thự này trên dưới có tất cả ba tầng, xem ra ít nhất cũng có đến mười mấy căn phòng, nếu một mình mình đi tìm sẽ vô cùng phiền phức.
Vì vậy, Lục Tân bắt đầu đứng im tại chỗ, nhìn xung quanh và tìm kiếm.
Em gái đang treo ngược người trên trần nhà, lúc này, con bé linh hoạt như một con nhện nhỏ với mái tóc rối bù đang xõa xuống.
Em gái thực sự là điều duy nhất khiến Lục Tân cảm thấy yên tâm trong căn biệt thự này.
“Chúng ta cùng đi tìm, ngươi lên lầu ba rồi lần lượt tìm xuống dưới, ta từ lầu một tìm lên trên, nếu tìm thấy rồi thì hãy báo cho ta biết.”
Lục Tân mỉm cười và nói với em gái:
“Nhưng phải nhớ kỹ, nếu ngươi tìm thấy trước thì nhất định phải nói cho ta biết, không được phép giấu giếm ta rồi làm bừa.”
“Như vậy sẽ rất phiền phức.”
“…”
“Gì?”
Nghe Lục Tân nói vậy, em gái hơi ngây ra, sau đó mới nói:
“Anh trai, nếu ngươi không nói câu này, ta còn không nghĩ đến chuyện sẽ nghịch trước một chút…”
“Này…”
Lục Tân hơi hốt hoảng, vội ngẩng đầu lên, liền thấy em gái đã nhanh chóng trèo lên lầu ba.
Lục Tân bất lực lắc đầu và thôi không hét nữa.
Thực ra, Lục Tân biết em gái mình là một đứa trẻ ngoan ngoãn và đáng yêu.
Mặc dù con bé nói như vậy, nhưng thực ra, nó sẽ không thật sự không biết nặng nhẹ, làm rối tung nhiệm vụ của mình đâu…Nhỉ?
…
Lục Tân vô thức bước thật nhanh.
Sau khi tìm hết phòng này sang phòng khác, Lục Tân vẫn không thấy ai khác trong biệt thự.
Lục Tân chỉ phát hiện, những thứ trong căn biệt thự này đều rất đắt tiền, cho dù là vật liệu xây dựng hay đồ trang trí đều có vẻ rất sang trọng.
Sau này khi mua biệt thự, mình phải học hỏi phong cách trang trí của người ta mới được.
Trong lúc suy nghĩ một cách lơ đễnh, Lục Tân đã tìm đến lầu hai.
Dù không bỏ qua bất kỳ manh mối nào, nhưng Lục Tân vẫn không phát hiện được bất cứ thứ gì trong căn biệt thự này.
Không có bức xạ tinh thần dị thường, cũng không có tay súng nham hiểm nào đang ẩn nấp, trong sạch sẽ và vắng vẻ như nhà trống.
Trong trường hợp này, về cơ bản đã có thể loại bỏ sự tồn tại của nguồn ô nhiễm.
Bởi vì thông thường nguồn ô nhiễm chỉ là sự khuếch tán ô nhiễm vô ý thức, cho nên xung quanh chắc chắn phải có sự tồn tại của bức xạ tinh thần.
Chỉ những dị biến giả mới có thể kiềm chế bức xạ tinh thần của mình, không để người khác phát giác.