Chương 972: Tầng Hầm
@darkknight411: Bạn có thể mở tin nhắn để mình gửi bạn mã giảm giá hemz ạ: ' (Hệ thống báo bạn tắt nhận tin nhắn nên mình gửi mã hổng được: ((
---
Nói như vậy, là bản thân Cao Nghiêm tự xuất hiện dị biến tinh thần, hay là hắn cũng chỉ là một nạn nhân?
Lục Tân khẽ cau mày và bước nhanh hơn.
Hắn tìm một mạch hết lầu hai, đến khi đi đến đầu cầu thang để lên lầu ba, hắn cũng không gặp em gái.
Lầu ba có nhiều phòng đến vậy sao?
Hay là thực ra em gái đã tìm thấy rồi, nhưng lại đang len lén… nghịch phá?
Lục Tân cảm thấy hơi hoang mang, đang định lao nhanh lên tầng ba thì em gái đã bất ngờ xuất hiện ở cửa sổ trên tầng hai, cơ thể hình chữ đại của nó trèo lên cửa sổ và phấn khích ra hiệu cho Lục Tân với khuôn mặt nhỏ, hàm răng nhọn và đôi mắt đen láy.
“Sao ngươi lại chạy ra ngoài?”
Lục Tân vội mở cửa sổ và kéo em gái lên.
“Phía dưới, phía dưới còn có một tầng hầm…”
Em gái hào hứng nói với Lục Tân, vừa nói vừa ra sức kéo tay hắn.
Thì ra em gái không chỉ đã tìm xong tầng ba, mà thậm chí còn đi xuống dưới tìm một vòng và phát hiện ra tầng hầm.
Lục Tân gật đầu, nắm lấy tay em gái, khiến cơ thể trở nên vô cùng linh hoạt.
Hai anh em trực tiếp nhào người ra ngoài cửa sổ rồi trèo lên tường.
Hai người nhanh chóng đến góc bên trái của tầng một, sau đó chui vào trong thông qua một cửa sổ đang mở, đẩy mở một cánh cửa bí mật được bố trí giống như một tấm gương soi toàn thân, và nhìn thấy một cầu thang tối om dẫn đến tầng hầm.
Ánh sáng từ bên ngoài chỉ có thể chiếu sáng một nửa cầu thang, trông có vẻ hơi tối.
Có em gái ở bên cạnh, Lục Tân không có gì phải sợ hãi cả, cho dù có bị ai đó ở trong bóng tối bắn lén, Lục Tân cũng có thể tránh được.
Vì vậy, Lục Tân không tìm kiếm nguồn sáng, mà đi thẳng xuống cầu thang.
“Cọt kẹt…”
Những tấm ván cầu thang bị giẫm lên phát ra âm thanh cọt kẹt, trong căn biệt thự yên tĩnh này nghe rõ ràng một cách khác thường.
Cầu thang khá dài, Lục Tân cảm thấy mình đã đi xuống hơn mười mét mới đến được một tầng hầm trống rỗng.
Nơi này có một nguồn sáng màu đỏ sẫm, có thể giúp hắn mơ hồ nhìn thấy mọi vật xung quanh.
Lục Tân ngẩng đầu nhìn lên thì thấy tầng hầm này rộng chừng bốn mươi mét vuông, vuông vắn, ở các góc xung quanh có bày rất nhiều tác phẩm điêu khắc, chúng được chất ngay ngắn bên bức tường, phải nhìn thật kỹ mới có thể phát hiện đó đều là những bức tượng Phật.
Trước một tượng Phật còn có hai ngọn đèn màu đỏ, ánh sáng trong tầng hầm chính là phát ra từ những ngọn đèn này.
Tượng Bồ Tát với khuôn mặt nhân từ, tượng Di Lặc với cái bụng lớn đang cười to và tượng Như Lai trang nghiêm.
Rõ ràng đều là một số bức tượng Phật rất bình thường, nhưng trong ánh sáng này, trông có vẻ hơi u ám.
Lục Tân nhớ ra, Phó tổng giám đốc Tiêu từng nói, trước đây Cao Nghiêm là tín đồ của đạo Phật, trong nhà hắn có bày rất nhiều tượng Phật, hình như sau khi thay đổi thì hắn mới bắt đầu sợ hãi những thứ này, nên đã đậy lại toàn bộ. Lẽ nào vì cảm thấy đậy lại cũng vô ích, nên mới chuyển đến đây?
Ngoài những bức tượng Phật, ở các góc khác còn chất một số thứ khác.
Có bức tranh sơn dầu hình Đức mẹ đồng trinh, cũng có mộ số cây thánh giá, những chiếc áo giáp cổ kiểu u, v.v.
Lục Tân thậm chí còn trông thấy cây phất trần của Đạo giáo và thanh kiếm gỗ đào…
“Cứ như là cuộc họp ba bên…”
Lục Tân cũng cảm thấy hơi kỳ quái, giới tôn giáo đã lẫn lộn nghiêm trọng đến như vậy rồi sao?
Sau khi nhìn lướt qua tầng hầm một lượt, Lục Tân bước đến giữa tầng hầm và trông thấy một chiếc ghế dựa màu đen được đặt ở đó.
Trông nó giống như một chiếc ghế điện với rất nhiều dây điện được nối vào xung quanh nó, còn có một số thắt lưng, mũ trùm đầu và những thứ tương tự.
Bên trên dính đầy dịch thể sền sệt màu đen, không biết là thứ gì.
Bên cạnh ghế điện còn có một cái mâm với nhiều món đồ quái gở trong.
Lần này, Lục Tân nhìn thấy một chiếc roi da, những ngọn nến to đã cháy dở, kẹp, và những món đồ khác.
Món đồ nào trông cũng rất bình thường, nhưng khi đặt lại với nhau, lại mơ hồ đan xen thành một cảnh tượng kinh khủng khiến người ta cảm thấy không rét mà run.
“Phó tổng giám đốc Tiêu từng nói sau khi tính cách của Cao Nghiêm thay đổi mạnh mẽ, hắn đã thường xuyên ngược đãi cô gái đó.”
Lẽ nào đây chính là những món đồ mà hắn thường xuyên dùng để ngược đãi cô gái này?
“…”
Lục Tân khẽ cau mày, trong lòng dâng lên một cảm xúc không rõ là chán ghét hay gì khác.
“Tít tít…”
Ngay khi Lục Tân lại gần và quan sát chiếc ghế điện, thì mắt kính bên trái đột nhiên xuất hiện cảnh báo với những trị số nhỏ đang nhấp nháy.
“Nơi này có bức xạ tinh thần, nhưng cường độ rất nhỏ, hơn nữa đang hạ thấp…”
“Điều này cho thấy nơi này vốn có một nguồn ô nhiễm, nhưng nó đã rời đi?”
Lục Tân hơi cảnh giác và nhận ra một vấn đề, tầng hầm này vốn là nơi dùng để nhốt cô gái đó.
Nhưng bây giờ, cô gái đó đã đi đâu?
…
Lục Tân lập tức cẩn thận tìm kiếm xung quanh, rất nhanh đã trông thấy phía sau một bức tượng Phật cao lớn có một ống thông gió lớn hơn một cái vòng bóng rổ một chút. Lúc này, lưới thép của ống thông gió đã được tháo ra và đặt sang một bên.
“Hửm?”
Lục Tân khẽ nhíu mày, lập tức tóm lấy em gái rồi lao nhanh ra khỏi biệt thự.