Chương 973: Cùng Phe
Trong sân cực kỳ yên lặng, chỉ có tiếng rên rỉ đau đớn của một gã bảo vệ dù bị thương nhưng lại xui xẻo không ngất đi nổi.
Đội trưởng râu quai nón Ngô Hưu cảnh giác quan sát chung quanh, bàn tay ôm chặt lấy súng, ngón tay đặt hờ lên cò, không có ý định buông ra.
Nhóm cảnh sát vũ trang bên cạnh cũng thế, cả đám trừng lớn mắt cảnh giác, trông như chuông đồng.
"Đội trưởng…”
Không biết đã chờ bao lâu, một đội viên nhỏ giọng hô một tiếng.
"Xoẹt!"
Ánh mắt của mọi người xung quanh lập tức dồn về phía hắn, Ngô Hưu thấp giọng hỏi:
“Cái gì?"
Mặt gã đội viên nọ ửng hồng:
“Ta có thể đi vệ sinh không?"
Đội trưởng Ngô Hưu lập tức bác bỏ:
“Nhịn."
"Vị nhân sĩ chuyên nghiệp kia đã nói, hiện tại chúng ta chẳng làm được gì cả, chỉ có thể cận thận đề phòng hơn thôi..."
“…”
Người đội viên khép đùi lại, nhỏ giọng nói:
“Đừng nói nữa, càng nói ta càng khẩn trương, vốn có thể nhịn cũng sắp không nhịn nổi nữa rồi... trước kia, một mình ta đấu súng với ba người của đoàn kỵ sĩ cũng chẳng hề thấy sợ, nhưng bây giờ tóc tai lại cứ dựng hết cả lên."
Không ít cảnh sát vũ trang cũng âm thầm gật đầu đồng tình.
Bầu không khí bây giờ thật quỷ dị, nếu kẻ địch thấy vậy mà chạy tới, sau đó mọi người cùng xông lên đấu một trận thì tốt hơn biết bao nhiêu.
"Ôi chao…”
Giữa đám người bỗng vang lên tiếng than vãn, sau đó có người đứng lên.
Trong lòng đội trưởng râu quai nón Ngô Hưu căng thẳng không thôi, vô số họng súng lập tức chĩa về phía người kia.
"Ấy ấy, chĩa súng ra chỗ khác đi…”
Phó tổng Tiếu vừa định đứng lên lại tức khắc ngồi xổm xuống, hốt hoảng nói:
“Ta cùng phe với các ngươi mà…”
"Cùng phe gì mà cùng phe?"
Đội trưởng râu quai nón trợn mắt trừng hắn:
“Ngươi là ai?"
"Ta..."
Phó tổng Tiếu có hơi hoảng, sau một hồi sắp xếp từ ngữ, câu cú trong đầu, mới nhỏ giọng nói:
"Nói đúng ra thì, ta xem như cấp trên của vị nhân sĩ chuyên nghiệp mà các ngươi đang nói đến…”
"..."
Một đám cảnh sát vũ trang lập tức quăng cho hắn ánh mắt nghi ngờ, ngón tay đặt lên cò súng.
"Là thật đó..."
Phó tổng Tiếu sợ đến sởn cả gai ốc, hốt hoảng giải thích:
"Chính ta đã mời hắn tới xử lý chuyện này mà..."
"Ta cảm thấy một người bạn của mình dạo này có hơi kỳ lạ nên mới mời hắn tới xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng tới vậy..."
"Cái người bị thương cả hai bên đùi kia chính là bạn của ta..."
"Hầy, trong lòng ta bây giờ rất áy náy, không biết ta có tính là hại hắn không nữa..."
"... Ta thực sự cùng phe với các ngươi mà."
Hàng lông mày của đội trưởng râu quai nón nhăn lại.
Theo thông tin họ có được trước đó, quả thật có người cùng tới đây với Lục Tân.
Nhưng hắn vẫn hỏi vặn lại:
“Tại sao vừa nãy ngươi không đứng lên?"
Phó tổng Tiếu yếu ớt nói:
“Vừa nãy... Vừa nãy ta sợ quá..."
Đội trưởng râu quai nón nhìn hắn bằng ánh mắt đề phòng:
“Vậy sao bây giờ ngươi lại muốn đứng lên?"
Mặt mày Phó tổng Tiếu trở nên vặn vẹo:
“Chân... Chân tê mất rồi..."
Râu quai nón lộ ra biểu cảm cạn lời, sau khi ngẫm nghĩ một lát, hắn cảnh giác nói:
“Vậy ngươi cứ ngồi tiếp đi..."
"Dù sao ngài Lục cùng từng dặn chúng ta phải cẩn thận hơn."
"..."
"Ồ..."
Phó tổng Tiếu phát ra một tiếng đầy ấm ức xem như trả lời, hai chân run rẩy không ngừng, nhưng miệng lại không kiềm được mà hỏi:
“Vậy ta..."
"Ta ngồi bệt hẳn xuống được không?”
Râu quai nón Ngô Hưu lại âm thầm nghĩ ngợi một hồi, sau đó miễn cưỡng gật đầu một cái:
"Được, nhưng động tác không được quá mạnh."
Phó tổng Tiếu như trút được gánh nặng, cơ thế khó nhọc lại chậm rãi cử động, chậm chạp đổi từ tư thế ngồi xổm sang thành ngồi bệt hẳn xuống đất.
Sau khi hắn hoàn thành động tác, bốn phía không có bất cứ chuyện gì lạ xảy ra, lúc này đội trưởng râu quai nón và các cảnh sát vũ trang không hiểu sao cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
"Lách cách..."
Cũng đúng vào lúc này, một tiếng động cực nhỏ truyền tới.
Tiếng động không lớn, nhưng trong khoảng sân yên tĩnh này thì lại cực kỳ rõ ràng, trái tim của mọi người lại bắt đầu bị treo lên.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt.
Vô số họng súng đồng loạt chĩa về hướng phát ra âm thanh.
Dưới ánh đèn mờ ảo trong sân, ở góc tường phía đông khu biệt thự, có một tấm lưới sắt bí ẩn bị đẩy ra.
Tại thời điểm cả đám khẩn trương đến độ không dám thở mạnh, từ cái lỗ phía dưới tấm lưới sắt nhô ra một đầu tóc đen. Ngay lúc các cảnh sát vũ trang căng thẳng, chuẩn bị nổ súng, phía dưới mái tóc đen hé ra một khuôn mặt của phụ nữ.
Đó là một gương mặt chằng chịt vết thương và mảng máu bầm, vẻ đề phòng và sợ hãi trên mặt vẫn chưa tan.
Khi nhóm cảnh sát vũ trang nhìn thấy cô, cô cũng đã nhìn thấy các cảnh sát vũ trang trong sân, hai bên nhất thời hoảng sợ không thôi.
"A, các ngươi..."
Nhưng lúc cô nhìn rõ huy chương trên vai đám người Ngô Hưu, nét kinh hoảng biến mất, thay vào đó là biểu cảm vừa mừng vừa sợ:
“Các ngươi là cảnh sát đúng không?"
"Mau, mau, mau tới cứu ta..."
Trên mặt cô để lộ vẻ kích động như vừa sống sót sau tai nạn, động tác cũng nhanh hơn một chút, ra sức bò lên phía trên, giọng nức nở như đang khóc:
"Gã kia, cái tên ma quỷ kia đã bắt ta lại, nhốt ta vào tầng hầm, sau đó tra tấn ta..."
"Ta, ta vất vả lắm mới trốn ra được..."