Chương 974: Kỷ Luật Nghiêm Minh
Các cảnh sát vũ trang còn đang khẩn trương không thôi nghe vậy thì ngây ngẩn cả người.
"Bình Bình, ngươi là Bình Bình đúng không?"
Phó tổng Tiếu cũng đã nhận điều gì đó, vội vàng quan sát kỹ mặt mũi cô gái, sau đó luống cuống giải thích với đội trưởng râu quai nón Ngô Hưu:
“Cô ấy chính là người bị Cao Nghiêm ép... Bị Cao Nghiêm dẫn tới đây. Ta và Tiểu Lục tới là để tìm cô ấy..."
"Trời ạ, sao cô ấy lại bị tra tấn thành ra như vầy chứ..."
Trong lúc hắn đang giải thích, cô gái kia đã thành công bò ra khỏi động.
Trên người cô cực kỳ bẩn thỉu, có hết mấy chỗ vết máu, thoạt nhìn cực kỳ yếu ớt, đầu tóc thì rối tung cả lên.
Xét về dung mạo thì cô không phải loại hình quá đẹp mắt, nhưng được cái có dáng người thon gầy, khí chất yếu đuối nhu nhược, cộng thêm việc trên người đang bị thương và biểu cảm chấn kinh quá độ của cô càng khiến người khác cảm thấy thương tiếc.
Vì bò quá nhanh nên cô vừa nhấc chân chạy được hai bước đã bắt đầu nghiêng trái ngã phải, thiếu chút té sấp mặt.
Phó tổng Tiếu và mấy cảnh sát vũ trang đứng cánh cô tương đối gần có hơi hoảng hốt, định giơ tay ra đỡ lấy cô ấy theo bản năng.
"Không được nhúc nhích!"
Nhưng đúng lúc này, đội trưởng râu quai nón Ngô Hưu bỗng quát khẽ một tiếng.
Tất cả mọi người ngẩn ra, cánh tay giơ được một nửa cứng lại.
"Vừa nãy ngài Lục đã dặn rồi, dù nhìn thấy gì, nghe thấy gì cũng không được tùy tiện chạm vào."
Sắc mặt đội trưởng râu quai nón Ngô Hưu vô cùng nghiêm túc, nhỏ giọng nói:
“Hiện tại các ngươi cũng lui về sau đi."
"A, chuyện này..."
Khi nghe những lời này của hắn, mọi người đều cảm thấy thật vô lý.
Đó là con tin đang bị thương mà...
Nhưng dưới ánh mắt nghiêm nghị của đội trưởng râu quai nón, sau một hồi do dự, họ vẫn chậm rãi thu tay lại, lùi bước về sau.
Cô gái kia hình như bị sự lạnh lùng của đội trưởng râu quai nón Ngô Hưu dọa sợ, cơ thể mềm nhũn ra, ngã rầm xuống đất.
Cô ngẩng đầu lên, con ngươi đong đầy nước mắt, yếu ớt hỏi:
"Không... không phải các ngươi tới để cứu ta sao?"
"Ta thật sự... Thật sự muốn mau chóng rời khỏi nơi này!"
Nhìn bộ dãng ngã sóng xoài trên mặt đất của cô, rất nhiều tên cảnh sát vũ trang cảm thấy không đành lòng.
Đội trưởng râu quai nón Ngô Hưu cũng hơi động lòng rồi, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết lắc đầu với những người còn lại, sau đó nhìn về phía cô gái, thả chậm tốc độ, ôn hòa nói:
“Ngươi đừng lo lắng, sẽ không còn ai có thể làm ngươi bị thương nữa, chờ thêm một chút, chúng ta nhất định sẽ dẫn ngươi rời khỏi nơi này."
"Nhưng bây giờ, ngươi phải ngồi yên một chỗ, không được cử động, biết chưa?"
Trong mắt cô đong đầy nước mắt, ngẩng đầu nhìn Ngô Hưu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói:
“Được, ta... Ta nghe lời ngươi."
Trong sân có không ít người không nhìn nổi nữa, lặng lẽ quay đầu đi chỗ khác.
...
"Rầm..."
Đúng lúc này, Lục Tân đẩy mạnh cửa phòng khách của biệt thự, bước ra ngoài sân. Hai mắt quét một vòng, hắn lập tức phát hiện bên này nhiều ra một cô gái, cô ngồi trên sân cỏ, xung quanh là nhóm cảnh sát vũ trang và những người khác, họ duy trì một khoảng cách với cô gai, cảnh tượng trong sân vẫn giống lúc mình mới vào biệt thự, không xuất hiện biến đổi lạ thường nào.
Lúc bấy giờ hắn mới cảm thấy yên tâm, chân bước nhanh về phía trước.
Xem ra tuy biểu hiện của nhóm cảnh sát vũ trang này không quá chuyên nghiệp, nhưng lực chấp hành mệnh lệnh vẫn rất mạnh.
"Ngài Lục, cô ấy..."
Ngô Hưu và đám cảnh sát vũ trang thấy Lục Tân đi ra, lập tức để lộ vẻ mặt kích động, vội vàng bước lên tiếp đón, nói:
“Cô ấy..."
"Không cần, ta biết cô ấy là ai."
Lục Tân phất tay ý bảo Ngô Hưu không cần nói nhiều, bản thân thì nhanh chóng bước tới trước mặt cô gái.
Cô gái nghe thấy tiếng bước chân của Lục Tân, khẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, sau đó lập tức sợ hãi cúi đầu xuống.
Lục Tân ngồi xổm xuống, giương mắt yên lặng đánh giá cô.
Không cần suy đoán gì nữa, cô gái này hẳn chính là người đã bị Cao Nghiêm bắt cóc và ngược đãi.
Lúc trước, chắc hẳn cô bị hắn nhốt dưới tầng hầm, nhưng sau đó cô đã chui qua lỗ thông hơi để trốn thoát nên cả hai mới lướt qua nhau.
Hắn đã kiểm tra cái lỗ thông hơi kia rồi, lối vào không lớn nhưng một cô gái ôm yếu như cô vẫn có thể chui qua được, hoàn toàn không có gì lạ.
Chỉ là tầng hầm ở sâu dưới lòng đất như vậy, cô lại có thể bò dọc theo ống thống hơi ra ngoài, nghị lực của cô lớn đến đâu vậy?
...
Hắn vừa nghĩ, vừa cẩn thận quan sát.
Cao Nghiêm đã bị ô nhiễm, đây là chuyện ván đã đóng thuyền. Nhưng Cao Nghiêm có lây lan ô nhiễm cho người khác hay không thì cần phải điều tra thật cẩn thận.
Vừa nãy, dù cha của Cao Nghiêm đã giận dữ tới mức đó, nhưng trong mắt hắn cũng không xuất hiện bất cứ con sâu nào, khả năng bị ô nhiễm không cao.
Như vậy, trong sự kiện này, chỉ còn cô gái tiếp xúc lâu nhất với Cao Nghiêm là đối tượng điều tra trọng điểm mà thôi.