Mặt Trăng Đỏ

Chương 975: Xúc Động

Chương 975: Xúc Động


Sau khi quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới, cô gái này tầm khoảng hai mươi tuổi, trên người mặc bộ đồ ngủ xốc xếch, hình như ngoài lớp áo ngủ này, cô không còn mặc thêm gì bên trong nữa. Lớp vải dán sát vào người, càng lộ rõ dáng vẻ gầy yếu và đường cong trên cơ thể cô.
Chất vải của bộ đồ ngủ này rất bóng, xem ra không phải hàng rẻ tiền.
Nhưng vết máu và vết thương chằng chịt lấp ló sau lớp vải càng làm tăng thêm sự đối lập giữa tình huống của cô và bộ đồ xa xỉ kia.
Lục Tân ngồi xổm trước mặt cô, có thể cảm nhận rõ ràng nỗi hoảng sợ của cô. Giữa đêm đen rét lạnh, trên người cô lại chỉ có mỗi một bồ đồ ngủ bằng lụa mỏng manh, không biết vì lạnh hay vì sợ mà cơ thể cô không ngừng run lên, nước mắt chậm rãi lăn dài trên gò má.
Mộ cô gái yếu ớt như vậy, còn bị tra tấn thảm thiết tới thế, thật sự rất khó để khiến con người ta không cảm thấy đau lòng vì cô…
Lục Tân cảm khái một tiếng, sau đó cởi áo khoác trên người xuống, khoác nhẹ lên người cô.
"A..."
Cô rụt rè, trộm liếc nhìn Lục Tân một cái, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, nhưng khóe miệng đã cong lên, nở nụ cười cảm tạ với Lục Tân.
Lục Tân bỗng nhận ra điều gì đó, mặt mày biến sắc, vội vàng lột chiếc áo vừa mới khoác lên cho cô xuống.
Hắn chậm rãi đứng dậy, cả người đã hơi cứng đờ.
Hắn vốn tưởng nhóm cảnh sát vũ trang và phó tổng Tiếu từ nãy đến giờ cứ nhìn về phía này là do lo lắng.
Giờ nhìn kỹ lại, trong mắt mỗi người chỉ còn lại mỗi tròng trắng, giống hệt như một cái hồ chứa đầy sữa bò; mà trong cái hồ là vô số con sâu màu sắc sặc sỡ đang chậm rãi ngọ nguậy, uốn éo, điên cuồng chui ra từ nơi sâu trong đáy mắt.
Cảm giác quái dị không cách nào diễn tả nổi khiến bầu không khí xung quanh trở nên áp lực lạ thường trong nháy mắt.
---
Trong tầm mắt của Lục Tân, toàn bộ cái sân trong biệt thự đã trở nên méo mó và quái dị.
Dù chỉ đứng yên một chỗ nhưng Lục Tân vẫn có cảm giác run rẩy và sởn cả tóc gáy.
Nhưng dường như chỉ có một mình hắn có cảm giác này.
Người đội trưởng có bộ râu quai nón và cấp dưới của hắn, còn có cả Phó tổng Tiếu đều không nhận ra sự thay đổi trong đôi mắt của họ, sự chú ý của họ đều tập trung vào cô gái kia, lúc này họ thậm chí còn cho rằng mình vẫn rất bình thường và đang xì xào bàn tán và chửi bới:
“Cô gái này thật đáng thương…”
“Không biết tên khốn đó là một người như thế nào mà lại tra tấn một người thành như thế này?”
“Con m* nó, một kẻ biến thái như thế này hễ gặp một tên là giết một tên, vì hắn đã hủy diệt chủ nghĩa nhân đạo!”
“Mặc dù tên khốn này đã bị thương, nhưng ta vẫn muốn cho hắn một phát súng!”
Ngay cả Phó tổng Tiếu cũng tỏ ra vô cùng tức giận, những con sâu bò loạn trong mắt, nghiến răng nghiến lợi liếc nhìn Cao Nghiêm ở dưới đất rồi mắng:
“Uổng công ta trước đây vẫn luôn lo lắng cho ngươi, còn nghĩ rằng ngươi bị bệnh, bị quỷ ám, còn nhờ người chữa bệnh cho ngươi, nhưng... Nhưng ngươi thử nhìn những việc mà ngươi đã làm đi, ngay cả ta... Ngay cả ta cũng muốn đánh chết ngươi, sao ngươi lại có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn như vậy?”
Mỗi khi có thêm một người mắng chửi, cảm xúc của họ lại càng trở nên kích động hơn.
Ai đó liếc nhìn cô gái, sau đó, cảm xúc của hắn bắt đầu trở nên kích động, hắn ra sức dụi mắt.
Lục Tân trông thấy khi hắn dụi mắt, những con sâu trong mắt hắn dường như càng trở nên sôi nổi hơn.
Chúng lúc nha lúc nhúc, như thể sắp chui ra khỏi hốc mắt.
“Chỉ nói những điều này thì có ích gì, thường ngày ta ghét nhất là những kẻ bắt nạt phụ nữ... Ta phải bắn chết hắn.”
“Sột soạt”, có ai đó vội kéo chốt khẩu súng.
Ai đó đột nhiên không kìm được, nghiến răng nghiến lợi, vừa chửi bới vừa sải bước về phía Cao Nghiêm, đồng thời giơ súng lên.
Bầu không khí lập tức trở nên hơi căng thẳng.
Họ đều là những chiến sĩ cảnh sát vũ trang chuyên nghiệp, được huấn luyện bài bản, nắm vững các quy định, và có trình độ chuyên môn cao.
Nhưng lúc này, họ lại bởi vì nhất thời tức giận mà muốn ra tay với phần tử phạm tội đang trong trạng thái hôn mê.
Nhưng không ai trong số các đồng đội xung quanh nghĩ đến việc ngăn cản.
Ngay cả người đội trưởng có râu quai nón dường như cũng cảm thấy điều này rất bình thường.

“Đừng xúc động.”
Lục Tân khẽ nhíu mày, hắn đành phải đi qua đám người.
Hắn biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đề nên động tác trở nên rất nhanh nhẹn, bước đi của hắn trông rất nhẹ nhàng nhưng cơ thể hắn lại mang một vẻ quái dị, hắn dễ dàng xuyên qua đám đông, cứ như thể chỉ bước một bước đã di chuyển ra được ba bốn mét, rồi đứng chắn trước mặt Cao Nghiêm.
“Lục tiên sinh, ngươi…”
Động tác của Lục Tân thực sự có vẻ hơi quỷ dị, nhưng dường như không ai trong số những người đang có mặt ở hiện trường nhận ra sự bất thường này.
Có điều, thân phận bí ẩn của Lục Tân vẫn ít nhiều có sức nặng trong mắt những người này.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất