Mặt Trăng Đỏ

Chương 980: Giải Quyết

Chương 980: Giải Quyết


"Không thể không nói đúng là tam quan của em gái cần được điều chỉnh lại một chút...."
Lục Tân đứng bên cạnh nhìn không nỗi luôn.
Thứ người khác nhìn thấy chỉ là thân thể gấp khúc, nhấp nhô, vặn vẹo rất khó tả của cô gái kia, thoạt nhìn hình như mọi thứ đều là do cô ấy tự tạo nên, nhưng cô lại đang hoảng sợ, còn không ngừng kêu cứu một cách yếu ớt.
Nhưng thứ mà Lục Tân nhìn thấy lại là cô em gái đang càng ngày càng hưng phấn, các bộ phận trên cơ thể tách rời ra, ôm chặt lấy cô ấy.
Trong ánh mắt hoảng sợ và đau lòng của những người xung quanh, cả cơ thể cô bị vặn vẹo thành một hình dạng kỳ quái.
Tay chân xoắn gấp lại rồi đan vào nhau như những sợi chỉ.
Đầu bị tách ra hai bên phải nhờ hai bên tay đỡ lấy.
Thoạt nhìn trông như một tác phẩm điêu khắc sống phong cách hậu hiện đại.
"Không cần để ý đâu, ta biết ngươi thích nên để cho con bé lại chơi với ngươi một chút thôi mà...."
Trong lúc cô đang sợ hãi đến tuyệt vọng, mẹ Lục Tân đã cầm kéo đi đến gần rồi mỉm cười.
Cây kéo nhỏ tinh xảo trong tay chậm rãi mở ra rồi từ từ đưa đến trước mặt cô.
"A........."
Lục Tân nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đến chói tai.
Vì mẹ đang đưa lưng về phía hắn nên hắn không thể nhìn thấy rốt cuộc bà ấy đang làm gì.
Hắn chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng kêu "răng rắc" trong tiếng hét tràn ngập sự sợ hãi và tuyệt vọng.
Cùng lúc đó, cảm xúc của những người bị ô nhiễm trong tiểu viện cũng bùng nổ đến cực hạn.
Nhiều người trong số họ đều đang la hét điên cuồng.
Họ giống như bị cảm giác sợ hãi và sốt ruột bao trùm đồng thời có ham muốn liều mạng nổ súng và xé xác người khác.
Họ muốn dùng cách chỉ có mình sử dụng được để phá hủy toàn bộ bầu không khí áp lực khiến người ta phát điên lên này.
"Răng rắc…"
Tiếng kéo cắt vang lên.
Mọi sự sốt sắng đều chấm dứt, tư thế họ giơ súng, há mồm kêu la cũng khựng lại.
Lục Tân nhìn thấy côn trùng trong mắt họ cũng đồng loạt ngừng chuyển động.
Tuy cái cảm giác lúc nhúc, lộn xộn này khiến người ta cảm thấy hết sức ghê tởm nhưng nó cũng là một cách biểu hiện sức sống tràn trề.
Nhưng ngay lúc này, cảm giác chi chít đó cũng đột nhiên biến mất.
Giống như tất cả côn trùng đều đồng loạt mất đi sinh lực vậy.
Giây tiếp theo, đột nhiên họ hả miệng đón gió, bước đi lảo đảo, có người còn ngã nhào ra đất, có người thì phải dựa vào cái gì đó kế bên, trên mặt lộ ra biểu cảm mê man và hốt hoảng, nước mắt cứ rơi lã chã, trong mắt thì toàn là những con côn trùng bị cắt làm đôi.
Bao gồm cả Cao Nghiêm đang nằm mê man trên mặt đất cũng chảy rất nhiều nước mắt.
Hắn bị thương rất nặng, cơ thể đang run rẩy kịch liệt giống như gặp phải ác mộng.
Hoặc nói là đang tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.
Lúc này ở một bệnh viện nào đó ở thành phố Vệ Tinh số 2, có một bệnh nhân bị thương ở bụng, mỗi tối đều cho phải uống thuốc an thần mới ngủ ngon vì cảm xúc vẫn còn rất kích động cũng đang run rẩy kịch liệt giống vậy, động tác của hắn quái dị, còn đột ngột ngồi bật dậy.
Hắn chớp mắt vài cái sau đó liền có một lượng lớn nước mắt trào ra.
Người nằm ở giường bên cạnh bị giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy hắn liền đột ngột đứng lên, gấp gáp nói:
"Ngươi bị gì vậy?"
"Ta..........."
Bản thân người bệnh nhân này cũng không biết vì sao tự nhiên tim mình lại đập nhanh và nước mắt lại rơi nhiều đến vậy.
Đôi môi hắn run rẩy mấy cái rồi thì thào:
"Hình như ta, đột nhiên hiểu ra gì đó....."

"Vậy là xong rồi hả?"
Lục Tân kinh ngạc nhìn bộ dạng nức nở của những người xung quanh vừa tỉnh mộng.
Vốn dĩ khi nhìn thấy nhiều người bị ô nhiễm như vậy, mà trong số đó còn có một vị lãnh đạo đối xử rất tốt với hắn, hắn cũng cảm thấy lo lắng, không biết họ có thể chịu đựng được loại ô nhiễm này trong bao lâu, có phải không còn cơ hội chữa trị hay không, liệu họ có bị nhốt hay rửa sạch mãi mãi hay không.
Hắn cũng cảm nhận được sự lo lắng của phó tổng Tiếu đối với Cao Nghiêm.
Tâm tư như vậy thì thậm chí việc xử lý ô nhiễm cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng nhất là bảo vệ được bạn bè của mình.
Vừa rồi hắn không muốn trực tiếp ra tay cũng vì lý do ấy.
Nhưng mà hắn cũng không ngờ, lần này mẹ lại chủ động thay hắn giải quyết vấn đề.
Một cây kéo chẳng những giải quyết được nguồn ô nhiễm mà người bị ô nhiễm cũng được chữa khỏi.
"Lục ca...."
"Tiểu Lục ca...."
"..........."
Sau khi cảm giác khủng hoảng qua đi thì có nhiều giọng nói liên tục vang lên.
Lúc này, đội trưởng Ngô Hưu với bộ râu ria rậm rạp và phó tổng Tiếu đều đang khóc bù lu bù loa, nhưng trên mặt họ lại có biểu cảm hơi rùng mình khi nghĩ lại những chuyện vừa qua. Họ vùng vẫy đứng lên, nhìn thoáng qua cô gái có thân thể quỷ dị ở gần đó mà giật cả mình.
"Vừa rồi, vừa rồi bọn ta bị sao vậy?"
"Trời ơi, vừa rồi... vừa rồi sao ta lại muốn bắn anh Lục cơ chứ..."
"Đội.... đội trưởng, không phải chúng ta nhận lệnh phải liều mạng bảo vệ anh Lục sao?"
Lục Tân lặng lẽ quay đầu, cẩn thận quan sát họ thêm vài lần thì chỉ thấy sắc mặt họ tái nhợt, cơ thể đều trở nên căng cứng lên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất