Chương 981: Ác Niệm Nữ Chủng
Có vẻ như cảm xúc họ lúc này còn khoa trương và mãnh liệt hơn so với khi nãy bị ô nhiễm.
Nhưng có thể xác định trong mắt họ đã không còn côn trùng nữa.
Ngay cả những con côn trùng vừa rồi chảy ra theo nước mắt cũng đã biến mất dạng.
Vì vậy hắn cũng có chút tò mò, hắn thân thiện nhìn về phía tên đội trưởng râu ria không chuyên nghiệp kia:
"Vừa rồi các ngươi cảm thấy thế nào?"
"Bọn ta....."
Đội trưởng Ngô Hưu vô thức suy nghĩ, trên mặt lại lộ ra vẻ hổ thẹn:
"Đều tại ta, vừa rồi ta... thiệt tình, ta cũng không biết vì sao, bỗng nhiên quay đầu lại liền cảm giác... cảm giác cô gái này vô cùng đáng thương, ta thật sự, thật sự muốn giúp cô ấy, cho nên ta... anh Lục, ta sai rồi, lúc về ta nhất định sẽ chủ động đi nhận phạt."
"Vừa rồi... vừa rồi làm mất lòng ngươi, xin ngươi... tha lỗi cho ta."
"........."
Lục Tân hơi bất ngờ, trong lòng có cảm xúc hơi phức tạp.
Loại ô nhiễm này thực sự rất bí ẩn.
Lúc họ đã bị ảnh hưởng rồi mà vẫn còn giữ được ký ức và nhận thức.
Họ cảm nhận được không phải vì bị một lực lượng nào đó ảnh hưởng mà đi làm một chuyện gì đó mất kiểm soát, mà là bản thân lập tức bị "kiểm soát", bị ý thức nào đó khống chế rồi làm ra một loạt hành vi mất lý trí này.
Đơn giản mà nói, không chỉ lúc họ bị ô nhiễm...
Mà ngay cả sau khi chữa khỏi đều rất khó phát hiện.
Cho tới bây giờ, họ còn không biết vừa rồi mình đã bị ô nhiễm nên phản ứng đầu tiên không phải hoảng sợ.
Mà là áy náy.
Giống như khi hai người đang cãi nhau mà một người lỡ giết người còn lại.
Chính hắn cũng không biết rốt cuộc là mình bị người khác điều khiển rồi giết người hay là nhất thời kích động mới giết người.
..............
"Đừng nói vậy, các ngươi cũng bị che mờ mà thôi."
Lục Tân không định giải thích lại cho họ vì còn dính dáng rất nhiều chuyện phức tạp.
Hắn nhìn mẹ, từ ánh mắt của bà ấy hắn biết được quả thật những người này đã khỏi hoàn toàn, không cần lo lắng nữa.
Sau đó hắn mới nói với đội trưởng lúc này vẫn còn đang não nề:
"Đi kiểm soát tình hình trước đã!"
"Có thể cho người đến bắt người rồi, ai nên đưa vào bệnh viện thì đưa, ai nên bị phạt thì đưa đi nhận phạt..."
"Nhưng còn cô gái này thì các ngươi khoan hẵng đụng đến, lúc về ta sẽ sắp xếp sau."
"..........."
Nói xong, hắn mới xuyên qua đám người, vỗ vỗ vào vai phó tổng Tiếu đang hối hận và sợ hãi trốn ở phía sau đám đông. Lục Tân nhìn hắn khích lệ sau đó đi theo mẹ vào trong căn biệt thự kia.
Phó tổng Tiếu vừa bị vỗ liền sợ đến suýt ngã ra đất.
Gương mặt hắn vốn đang ngấn lệ giờ nước mặt lại tuôn trào mạnh mẽ:
"Thôi xong rồi, nhất định là Tiểu Lục ca ghim ta rồi."
Nhóm cảnh sát ở bên cạnh nhận được lệnh của đội trưởng mới phản ứng lại.
Một đám người đứng lau nước mắt sau đó bắt đầu công tác xử lý trong tiểu viện trông cực kỳ giống mấy đứa trẻ vừa khóc vừa làm bài tập.
..................
"Chuyện ô nhiễm lần này là thế nào?"
Vào trong biệt thự, Lục Tân phải bước đi nhanh mới đuổi kịp mẹ.
Mẹ lại chủ động giúp hắn xử lý chuyện lần này khiến hắn có chút bất ngờ, nhưng điều khiến hắn càng tò mò hơn chính là xưng hô.
Hình như bà ấy có nói một câu:
"Em gái, lâu quá không gặp?"
Tiếng gót giày của bà đi trên nền đá cẩm thạch trong biệt thự phát ra tiếng kêu lanh lảnh, bà xách chiếc túi nhỏ đi thẳng đến tầng hầm bí mật kia, nhẹ giọng nói:
"Chỉ là một loại Ác Niệm Nữ Chủng thôi chứ cũng không phải chuyện gì đáng kinh ngạc."
"Cả cái sự kiện này có lẽ chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ mà thôi...."
Bà mỉm cười nói:
"Ta có một người chị em rất thân thiết, chắc là do cô ấy đã tạo ra cô gái quái dị kia."
"Hả?"
Lục Tân hơi nghi ngờ.
"Yên tâm đi, có lẽ cô ấy không muốn gây phiền đến Thanh Cảng, nơi khỉ ho cò gáy này cô ấy nhìn còn chướng mắt."
Mẹ nhận ra sự nghi ngờ của Lục Tân liền cười giải thích:
"Chẳng qua là hình thức tồn tại của cô ấy là như vậy, chỉ cần đi qua một nơi nào đó là chắc chắn sẽ có một vài thứ bị cô ảnh hưởng, nên có thể ngươihiểu lần ô nhiễm này là dấu vết mà cô ấy đi qua để lại, cũng có thể hiểu là côn trùng trong cơ thể của cô gái kia chính là một bộ phận nhỏ của cơ thể cô ấy...."
"Nó giống như bồ công anh vậy, gió sẽ cuốn những hạt hoa bay khắp nơi."
"Mà thứ cô ấy lây lan chính là ký sinh Ác Niệm, cũng chính là Ác Niệm Nữ Chủng mà ngươi vừa thấy."
"Nhưng mặc dù loại Nữ Chủng này có năng lực ô nhiễm nhưng nếu không được cô ấy cho phép thì sẽ không hình thành ô nhiễm lần thứ ba."
"Bằng không cục diện mà ngươi gặp phải còn ác liệt hơn như vầy nhiều."
"Nếu hình thành ô nhiễm lần thứ ba, nói cách khác, nếu Cao Nghiêm cũng có thể ô nhiễm những người khác...."
Lục Tân hiểu "ác liệt" mà mẹ nói là ý chỉ gì rồi.
Nhưng nghe bà giải thích như vậy, hắn vẫn có chỗ hiểu chỗ không, bèn vô thức hỏi:
"Vậy sao cô ta lại đến?"
"Cô ấy tự do mà, đương nhiên muốn đi đâu thì đi rồi."
Mẹ nhìn Lục Tân một cách sâu xa, nói:
"Đương nhiên, lần này thì...."
"Có thể là vì cô ấy cảm nhận được sắp tới sẽ có một vài chuyện trọng đại xảy ra ở Thanh Cảng nên mới đến xem náo nhiệt đấy!"