Chương 986: Tặng Quà
Trong lòng Lục Tân lập tức nảy sinh một chút oán hận…
Điều này bất thình lình khiến Lục Tân có cảm giác giống như trước đây, khi hắn bị người ta chèn ép đủ đường ở công ty trước khi hắn nhận được súng.
Tuy nhiên, Lục Tân vốn không phải là người thích trốn tránh công việc, nếu công ty đã giao những dự án này cho mình, vậy thì mình phải xử lý sao cho thật ổn thỏa, dù sao thì trước đây mình cũng từng một mình thực hiện dự án, mình miễn cưỡng cũng được coi là một chủ nhiệm đạt tiêu chuẩn.
Thế nhưng, vì phải làm việc cả ngày lẫn đêm suốt mấy ngày liền, lúc rảnh rỗi còn phải len lén viết báo cáo công việc cho Đặc Thanh Bộ, Lục Tân cũng thấy rất mệt.
Đúng lúc trong lòng Lục Tân đang cảm thấy oán trách nhất, thì Phó tổng Tiếu đã quay trở lại công ty với tinh thân vô cùng sảng khoái.
Hắn không chỉ quay trở lại công ty, mà còn mang theo rất nhiều túi lớn túi nhỏ.
Vừa bước vào công ty, hắn đã cười hì hì và phát đủ thứ đặc sản cho các nhân viên trong công ty, và giải thích rằng mấy ngày trước hắn đã đi du lịch một chuyến.
Điều này khiến hầu hết những nhân viên biết chuyện thực ra hắn đã nhập viện đều đưa mắt nhìn nhau.
Ai nấy đều lúng túng nói một câu “Phó tổng Tiếu đi chơi vui vẻ”, sau đó nhận quà với vẻ chột dạ.
Sau khi chia toàn bộ quà trong một chiếc vali nhỏ cho các nhân viên xong, Phó tổng Tiếu sai người chuyển rất nhiều vali lớn nhỏ khác nhau vào phòng làm việc của Lục Tân.
Sau khi đóng cửa lại, Phó tổng Tiếu nhìn Lục Tân, lắp ba lắp bắp, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Ngươi đã trở lại rồi?”
Lục Tân cảm thấy Phó tổng Tiếu có vẻ không được bình thường nên thử thăm dò một câu.
“Haizzz, ta trở lại rồi…”
Phó tổng Tiếu vội đáp, sau đó đè thấp giọng hỏi:
“Tiểu Lục ca, ngươi thật sự không trách ta sao?”
Lục Tân tỏ ra ngạc nhiên, hỏi:
“Ta trách ngươi làm gì?”
“Chính là, chính là chuyện của Cao Nghiêm trước đây, lúc đó, chẳng phải ta đã mắng ngươi sao…”
Phó tổng Tiếu trông có vẻ rất căng thẳng, mới nói được nửa câu mà mặt mũi đã đỏ gay.
“Hửm?”
Lục Tân cố gắng suy nghĩ, nhớ ra Phó tổng Tiếu từng giậm chân rồi nói với hắn “Ngươi thật quá đáng”.
Câu này cũng được coi là mắng người ư?
“Lúc đó, ngươi đã bị ảnh hưởng, sao ta có thể trách ngươi được?”
Sau khi thản nhiên trả lời như vậy, ánh mắt nhìn Phó tổng Tiếu của Lục Tân cũng có vẻ hơi kinh ngạc.
Phó tổng Tiếu không bị xóa ký ức.
Những người bị ô nhiễm trong các sự cố ô nhiễm đặc biệt thường sẽ bị xóa ký ức.
Thứ nhất là để tránh cho tin tức bị lộ ra ngoài, gây hoang mang dư luận.
Thứ hai là vì có một số sự cố ô nhiễm đặc biệt có liên quan đến ký ức.
Chỉ cần phần ký ức này vẫn còn, nó có thể sẽ gây ra mối đe dọa ô nhiễm một lần nữa.
Vì vậy, trước đây Thanh Cảng vô cùng nghiêm ngặt đối với việc xóa ký ức của những người bình thường sau khi khắc phục sự cố ô nhiễm.
Tất nhiên cũng có một số trường hợp không bị xóa ký ức.
Ký ức về việc bị mẹ kế ám hại của Phó tổng Tiếu vẫn chưa bị xóa, vì vậy, hắn luôn nhớ Lục Tân có liên quan đến một bộ phận đặc biệt nào đó.
Nhưng lần đó hắn chỉ bị ảnh hưởng, còn lần này hắn đã trực tiếp bị ô nhiễm, vậy mà hắn vẫn không bị xóa ký ức.
Điều này cho thấy quy định nào đó của Đặc Thanh Bộ đã thay đổi?
…
“y da, họ cũng nói với ta rằng đó là một loại ô nhiễm, bảo ta không cần bận tâm đến nó.”
“Nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy rất áy náy…”
Phó tổng Tiếu thấy Lục Tân thật sự không trách mình, lập tức trở nên vui vẻ.
Hắn kéo chiếc ghế đẩu nhỏ rồi ngồi xuống bên cạnh Lục Tân và mỉm cười nói:
“Tiểu Lục ca, ta đã biết chuyện lần này nguy hiểm đến thế nào rồi, may mà ngươi đã giúp ta, cũng không chỉ có một mình ta, còn có Cao Nghiêm, cha của hắn là bác Cao và người bạn họ Lý kia nữa, họ đều đã bình thường trở lại, bọn ta đều đã xin lỗi lẫn nhau rồi!”
“Cao Nghiêm đã hỏi ta về thân phận của ngươi, ta có thể nói cho hắn biết chuyện này được không?”
“Có điều, hắn vẫn vô cùng cảm kích. Hắn đã mua rất nhiều quà để cảm ơn ngươi, còn nhờ ta đưa cho…”
Nhìn dáng vẻ hào hứng phấn khởi của Phó tổng Tiếu, Lục Tân chỉ mỉm cười lịch sự.
Ngay ngày hôm đó, người ta đã nghe ngóng được thân phận của ta rồi, còn cần phải hỏi ngươi sao?
Có điều, họ hình như nghe ngóng được mình là một tay súng thuê thường tham gia vào những cuộc điều tra liên quan đến ngoại tình thì phải?
Sự hiểu lầm này thật sự rất sâu.
Lục Tân bất lực lắc đầu, nghe nói nhà họ Cao còn nhờ người gửi quà cho mình, Lục Tân vô thức muốn từ chối.
Đặc Thanh Bộ chưa có tiền lệ nhận quà sau khi xử lý xong nhiệm vụ cho người khác, và Lục Tân không thể phá lệ.
Việc đảm bảo sự công bằng và liêm chính của mình trong công việc là rất cần thiết.
Trong những bộ phim cũ, không biết có biết bao nhiêu người cuối cùng đã bắt đầu sa đọa chỉ từ một chiếc phong bì nho nhỏ…
“Ngươi hãy chuyển lời cho họ, ta cũng chỉ đang giải quyết công việc của mình, vì vậy, họ không cần phải cảm ơn ta, hơn nữa, tốt hơn hết là hãy quên chuyện này đi, cũng đừng đến quấy rầy công việc của ta. Về phần món quà, họ thật sự quá khách sáo rồi, bọn ta trước nay không…”
Trong lúc từ tốn nói những lời này, Lục Tân thấy Phó tổng Tiếu đã lấy ra một chiếc hộp nhỏ rồi đưa đến trước mặt hắn:
“Tiểu Lục ca, ngươi nhìn xem, lần này Cao Nghiêm thực sự rất hào phóng…”
“Chiếc đồng hồ này ít nhất cũng phải trị giá hai trăm nghìn Liên minh tệ…”
“…”
Bàn tay đang cầm chuột máy tính của Lục Tân khẽ run lên, sau đó, Lục Tân bình tĩnh xoay người lại, ánh mắt hắn nhìn chăm chú khuôn mặt của Phó tổng Tiếu.
Dịu dàng và bình tĩnh.