Chương 987: Không Thể Từ Chối
Cái đồng hồ hai trăm ngàn?
Lục Tân không ngờ trên đời còn có cái đồng hồ đáng giá hai trăm ngàn!
Sao họ lại muốn làm ra một cái đồng hồ tận hai trăm ngàn cơ chứ?
Giờ cũng đâu phải cái thời đồng tiền bị mất giá như hồi trước khi sự kiện Trăng Máu xảy ra!
Những lời định thốt ra đã bị cắt ngang, hắn cũng không biết phải nói tiếp thế nào, chỉ đành trừng mắt nhìn Phó tổng Tiếu chằm chằm.
Phó tổng Tiếu bị vẻ mặt nghiêm túc Lục Tân dọa cho hốt hoảng, lúng túng giải thích:
"Tiểu Lục ca, ta thật sự đã từ chối thay ngươi rồi. Ta nói ngươi khẳng định không phải loại người phàm phu tục tử thích mấy thứ linh tinh này. Đối với những người như các ngươi, tiền có lẽ chỉ là một con số, đâu có giống chúng ta, mỗi ngày đều phải lăn lộn trong đống tiền…”
Biểu cảm trên mặt Lục Tân càng thêm nghiêm túc. Hắn rất muốn nói cho Phó tổng Tiếu biết: bản thân hắn không lăn lộn trong đống tiền, nguyên nhân chính là vì hắn không có nhiều tiền như vậy để lăn lộn.
"Nhưng là đâu..."
Phó tổng Tiếu khép nép, đưa cái đồng hồ kia đến trước mặt Lục Tân, nhỏ giọng giải thích:
“Cao Nghiêm thật sự rất cảm kích ngươi…”
"Lúc chúng ta gặp nhau ở khu cách lý, hắn còn nói lúc ấy hắn cực kỳ sợ hãi chính bản thân hắn, hắn cũng không hiểu vì sao khi đó lại cuồng si cô gái kia tới vậy, hơn nữa còn vì cô ấy mà không tiếc phá vỡ ranh giới do chính bản thân đặt ra, thật sự như bị quỷ ám ấy."
"Lúc trước, trong một lần vô tình nhìn thấy ánh mắt của cô gái kia, tim của hắn tức khắc như tan ra."
"Hắn cảm thấy bản thân như bị hạ cổ, vô cùng si mê cô ta... không nỡ từ chối bất cừ yêu cầu nào của cô ta, thậm chí là…Biến thành quỷ dữ!"
"..."
Nói tới đây, Tiêu Viễn cũng hơi rùng mình, hình như đang nghĩ tới chính hắn. Nếu không phải khi ấy hắn chỉ bị ô nhiễm trong một khoảng thời gian cực ngắn, có lẽ hắn cũng sẽ biến thành như Cao Nghiêm vậy, nhỉ?
Hắn thậm chí còn rất hiểu cảm giác đó.
Bởi vì có một lần hắn từng liên tục mơ thấy ác mộng nên đã đối xử với em trai và em gái rất tệ.
“Đồng hồ trị giá hai trăm ngàn…”
Trong đầu Lục Tân không ngừng hiện lên dòng suy nghĩ này.
"Thứ đó thật là đáng sợ..."
Giờ nhớ lại, Phó tổng Tiếu vẫn còn cảm thấy không rét mà run:
“Ở khu cách ly, Cao Nghiêm còn nói với ta một câu."
"Hình như là, hắn tình nguyện bản thân bị lừa sạch gia sản, cũng không muốn bị người khác lừa đến nỗi đánh mất chính mình..."
"..."
"Cho nên hắn mới muốn tặng ta một cái... đồng hồ trị giá hai trăm ngàn?”
Lục Tân vô thức hỏi một câu, hai mắt không kiềm được mà nhìn thoáng qua cái hộp nhỏ kia một chút.
Phó tổng Tiếu bị vẻ mặt vô cảm khi nhìn cái đồng hồ của Lục Tân dọa sợ.
Không hiểu sao lại cảm thấy hơi chột dạ.
"Ta cũng biết làm vậy thật sự không tốt cho lắm, nhưng Cao Nghiêm cứ khăng khăng bắt ta phải đưa nó cho ngươi…”
"Nếu không phải chân của hắn cần thêm thời gian để khỏi hẳn, có lẽ hắn sẽ tự mình tới cửa bái phỏng…”
Sau khi liên thanh giải thích mấy câu, Phó tổng Tiếu mới nói:
“Vốn ta cũng định từ chối thay ngươi rồi, nhưng Cao Nghiêm vô cùng kiên trì với chuyện này. Hắn còn nói nếu ta không tặng chiếc đồng hồ này cho ngươi, hắn sẽ không xem ta là bạn nữa…”
"..."
Lục Tân cau mày, hỏi lại:
“Nếu ta không nhận, hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy sao?"
"Đúng vậy!"
Phó tổng Tiếu nghiêm túc trả lời:
“Trong khoảng thời gian cách ly, tôi từng tới gặp hắn, và cả người bạn họ Lý kia nữa. Hiện tại, dục vọng muốn giãi bày tâm trạng của họ hình như rất mãnh liệt, cứ tìm ta nói chuyện miệt."
"Nói chung thì, tình trạng của chúng ta không khác nhau là bao…”
"Nhưng chúng ta lại trở nên cực kỳ mẫn cảm. Chỉ cần vừa nhìn thấy cô ta thì ngay lập tức có cảm giác bản thân hiểu được tâm tư của cô ta, hiểu được cảm giác yếu đuối, khổ sở cũng như uất ức của cô ta. Đồng thời cũng nảy sinh khát vọng muốn bảo vệ cô ta, khát vọng đó rất mãnh liệt, thôi thúc chúng ta ôm lấy cô ta, chăm sóc cô ta, thỏa mãn cô ta vô điều kiện, về điểm này, Cao Nghiêm là người bị nặng nhất. Hắn nói, lúc ấy hắn đã làm rất nhiều chuyện điện rồ vì cô gái Bình Bình kia.”
"Hắn nói khi đó, hắn có cảm giác bản thân đã biến thành một người hoàn toàn khác. Mình vẫn là mình, nhưng đầu óc đã bị một cảm xúc đáng sợ khống chế, cảm xúc đó ngày càng lớn dần, lúc đầu chỉ là muốn bảo vệ cô ta, nhưng càng về sao, nó càng hóa thành nối khát khao vô đáy…”
"Bình Bình vừa thấy hắn thì lập tức tỏ vẻ sợ sệ, nhưng, hắn lại có cảm giác thật ra
Bình Bình rất thích bộ dạng đó của hắn, thậm chí còn đang không ngừng cổ vũ hắn biến thành bộ dạng đó."
"Có đôi khi hắn cũng sẽ tỉnh lại, rồi tự mình cảm thấy sợ hãi, không biết bản thân làm vậy là đúng hay sai."
"Nhưng vào lúc đó, Bình Bình sẽ âm thầm cho hắn vài gợi ý.”
"Những gợi ý đó là kiểu mà hắn có thể hiểu được ngay, nhưng Bình Bình thì lại có thể đưa ra thật nhiều lời giải thích khác nhau bất cứ lúc nào."
"Hắn nói, tại thời điểm đó, bản thân như bị tác động từ cả bên trong lẫn bên ngoài, cả người thường xuyên bị vây trong trạng thái uất ức, bởi vì hắn cảm giác những hành động mà mình làm đều tuân theo ý muốn của Bình Bình, nhưng khi nói ra khỏi miệng thì lại chẳng đúng chút nào."