Chương 988: Chuỗi Ô Nhiễm
"Thậm chí... Thậm chí cả đống dụng cụ tra tấn ở trong tầm hầm nhà hắn nữa…”
"Bình Bình thích bị hắn tra tấn, chỉ có lúc đó, cô ta mới chân chính để lộ biểu cảm thoải mái, hưởng thụ…”
"Thậm chí có đôi lần chính hắn còn cảm thấy sợ, khóc lóc cầu xin cô ta đừng như vậy nữa, nhưng khi đó, sắc mặt Bình Bình sẽ lập tức thay đổi, hung hăng mắng hắn một trận."
"Hắn là một người có nhiều tín ngưỡng, đoạn thời gian đó, hắn cảm giác bản thân đã ma quỷ..."
"Cho nên, ngay cả tượng phật và thập tự giá hắn cũng không dám nhìn..."
"Hắn nói bản thân đã biến thành ác ma mà ác ma sẽ bị thần linh ghét bỏ..."
"..."
Lục Tân nghe Phó tổng Tiếu nói mà lòng nôn nóng không yên. Hắn không cắt ngang lời phó giám Tiếu là vì cảm giác được trong bụng hắn vẫn còn chất chứa rất nhiều lời muốn nói.
Đại khái thì tuy Đặc Thanh Bộ có tới làm kiểm tra cho họ, nhưng lại không giải thích kỹ càng nguyên nhân cho họ biết.
Nhưng càng nghe, không hiểu sao lại càng thấy kích động một cách kỳ lạ.
Phó tổng Tiếu nói rất khó hiểu, bản thân cũng rất khó để giải thích rõ sự biến hòa đầy phức tạp trong lòng.
Nhưng theo những gì hắn cảm nhận được thì đó hẳn là một trạng thái vô cùng tuyệt vọng và áp lực.
Sự kiện ô nhiễm lần đó chính là do hắn giải quyết, hơn nữa cũng đã xác định chắc chắn rằng tạm thời sẽ không còn mối nguy về sau thì mới ngừng tay.
Nhưng Đặc Thanh Bộ thì khác, họ sẽ không làm việc qua loa như vậy. Vì thế, không phải cách ly xong là hết chuyện, mà còn phải tiến hành điều tra thêm một vài chi tiết nữa.
Ví dụ như Cao Nghiêm đã bị ô nhiễm thế nào, trạng thái sau khi bị ô nhiễm của hắn là gì; tại sao hắn lại muốn tra tấn cô gái kia; tại sao hắn lại sợ tượng phật…
Bản thân hắn chưa nhìn thấy phần báo cáo này, nhưng có lẽ hẳn là đều có liên quan tới chuyện ô nhiễm.
Trong mắt người thường, hầu hết những người bị ô nhiễm đều bị xem là bị bệnh tâm thần, mà biểu hiện của họ quả thật cũng rất giống với biểu hiện của bệnh nhân tâm thần.
Nói một cách đơn giản thì người thường rất khó để hiểu nổi tại sao bọn họ lại có những biểu hiện đó.
Tựa như việc Cao Nghiêm bị cô gái tên là Bình Bình kia ô nhiễm.
Nếu xét trong chuỗi ô nhiễm, cô gái này đứng ở vị trí cao hơn Cao Nghiêm, vì vậy, nếu là cô ta ngược đãi Cao Nghiêm, âu cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng kết quả lại là Cao Nghiêm ngược đãi cô ta nên mới khiến người ta cảm thấy không thể nào tin nổi.
Nhưng thân là người ở trong chuỗi ô nhiễm thì nên nói thế nào đây?
Trong trường hợp này, suy nghĩ và dục vọng của người bình thường đều sẽ bị vặn vẹo, nên có xuất hiện điều gì lạ cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
Ngay chính hắn cũng từng chạm trán với một dị biến giả của Quốc Đảo tuy đã lên tới cấp S nhưng lại chẳng lo nghĩ về chuyện gì, chỉ một lòng muốn chết.
...
"Ôi chao..."
Sau khi nói một hơi dài mà Lục Tân vẫn im lặng không lên tiếng, Phó tổng Tiếu cũng vội vàng phản ứng lại.
Hắn nhếch môi cười gượng, nói:
“Thật là, ngươi xem ta nói mấy chuyện này làm gì cứ, chắc chắn ngươi còn biết nhiều hơn ta..."
Nói xong, hắn đổi giọng, giọng điệu lần này mang theo chút nài van:
“Tiểu Lục ca, ngươi nhận chiếc đồng hồ này đi mà. Kỳ thật Cao Nghiêm bây giờ vẫn còn sợ lắm, dù chân bị thương nhưng vẫn muốn tìm cách để ta dẫn hắn tới gặp ngươi. Là do ta kiên quyết từ chối nên cuối cùng hắn mới đồng ý không tới đây, nhưng hắn một hai nhất quyết muốn ta tặng chiếc đồng hồ này cho ngươi."
"Coi như cho ta chút mặt mũi đi, có được không..."
"..."
Tiếu Viễn bày ra vẻ mặt đáng thương, kém chút nữa là đương trường làm nũng với Lục Tân luôn rồi.
Lục Tân im lặng nhìn hắn, thật ra trong lòng cũng đã loạn thành một đoàn.
Nên nhận hay không nên nhận đây?
Lén nhận lễ vật hình như là chuyện trái với quy định thì phải?
Nhưng nếu không nhận...
Trong đầu hắn nhanh chóng nảy ra sáng kiến, sau đó gật đầu tỏ vẻ đã biết, rồi nói:
“Chính sự quan trọng, để ta đi hỏi thăm tình hình cụ thể của việc này cái đã."
Vừa nói, hắn vừa lấy điện thoại vệ tinh ra, nói:
“Ta ra ngoài gọi điện thoại."
Phó tổng Tiếu trưng ra bộ dạng khẩn trương:
“Ừ."
Dưới vẻ mặt lo lắng và sốt ruột của Phó tổng Tiếu, Lục Tân bình tĩnh cầm điếu thuốc và điện thoại lên, bước ra ngoài hành lang.
Chỗ này vốn cũng có mấy người đồng nghiệp đang tụ tập hút thuốc với nhau, thấy
Lục Tân đi tới, tất cả lập tức ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt điếu thuốc, sau đó nhiệt tình chào chủ quản Lục vài tiếng, rồi ba chân bốn cẳng chạy về chỗ làm việc của mình.
"Một cái đồng hồ trị giá hai trăm ngàn..."
Lục Tân thấy xung quanh không còn ai mới khẽ thở dài một tiếng, sau đó lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
Gần đây Hàn Băng bận đến tối tăm mặt mày, nên nếu không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, Lục Tân cũng không muốn gọi điện làm phiền cô.
Hiện tại, tính ra việc này cũng tương đối quan trọng, nên tìm cô xin ý kiến một chút cũng là chuyện hợp lý.
"Buổi trưa tốt lành, ngài Đan Binh..."
Hàn Băng bắt may rất nhanh, chỉ là xung quanh cô có hơi ồn một tẹo.