Mặt Trăng Đỏ

Chương 989: Hàn Băng Đến Thăm

Chương 989: Hàn Băng Đến Thăm


"Xin chào, xin chào..."
Lục Tân vô cùng khách sáo mở miệng chào hỏi:
“Bây giờ ngươi có bận lắm không?"
"Không bận lắm."
Hàn Băng cười nói:
“Ta đang ngồi trên xe."
"Ồ, ờ."
Lục Tân ứng tiếng tỏ vẻ đã biết, rồi nói tiếp:
“Thật, thật ra ta gọi điện thoại cho ngươi, là muốn hỏi một chút... hỏi một chút…”
Hắn vẫn còn thấy hơi ngại, nên lặp lại tận hai lần mới nói được hết câu:
“Hỏi một chút xem sự kiện lần trước được xử lý thế nào."
"Sự kiện lần trước đã xử lý xong rồi mà…”
Hàn Băng thấy hơi hiếu kỳ, cười nói:
“Ta cũng đã gửi kết quả phân tích tới hòm thư của ngươi rồi thây, có phải ngươi đã quên đọc rồi không?”
"A?"
Lục Tân cảm thấy hơi chột dạ nên không có trả lời ngay.
"À, ta biết rồi, có phải ngươi muốn hỏi về thù lao không?"
Bên phía Hàn Băng truyền tới tiếng thắng xe, sau đó một loạt tiếng bước chân giòn giã vang lên.
"Thù lao?"
Chuyện Lục Tân không phải chuyện này, nhưng nếu đã nhắc tới thì đúng là hắn cũng rất muốn biết.
"Yên tâm đi ngài Đan Binh, ta sẽ giải quyết chuyện này giúp ngươi. Bàn về việc báo cáo thù lao của nhiệm vụ, thì ta vô cùng chuyên nghiệp đấy."
Từ đầu dây bên kia truyền tới tiếng bước chân dẫm lên cầu thang bằng sắt của Hàn Băng.
"Thật tốt quá, cảm ơn, cảm ơn ngươi..."
Lục Tân thật lòng cảm thấy vô cùng biết ơn, sau khi ổn định lại tâm tình, hắn mở miệng:
“Còn một chuyện…”
"Hì hì, chúng ta có rất nhiều việc cần thảo luận với nhau đó..."
"Nên không tiện nói qua điện thoại đâu."
"..."
Hàn Băng cười hì hì cắt ngang lời nói của Lục Tân.
Lục Tân sửng sốt, nhạy bén phát hiện ra giọng điệu của cô ấy có hơi thay đổi, là đang ám chỉ mình đã đến lúc nên cúp máy rồi sao?
Sau đó một giọng nói chợt vang lên bên tai:
“Vậy nên chi bằng chúng ta gặp nhau nói chuyện một lần?"
"Hả?"
Lục Tân ngây ngẩn đôi chút.
Một là vì chưa phản ứng lại kịp với câu hỏi của Hàn Băng, hai là không hiểu sao hắn lại có cảm giác như mình đã nghe thấy câu này tận hai lần, còn là đồng thời?
Sau một hồi ngơ ngác, hắn chợt quay người về phía hành lang, duỗi cổ ngó thử.
Đập vào mắt là bóng dáng của một cô gái đang đứng trên chiếc cầu thang bằng sắt ở lầu hai. Cô khoác trên mình chiếc áo lông màu trắng, mái tóc dài buông xõa, nở nụ cười hì hì với hắn.
Trong tay cô đang cầm một chiếc điện thoại, bên dưới là chiếc quần jean đen ôm sát đôi chân thon thon, phía dưới nữa là đôi bốt cổ cao. Trên gương mặt trắng nõn mang một cặp kính màu bạc, vẻ mặt trông rất vui sướng khi được nhìn thấy Lục Tân. Cô nở nụ cười đắc ý, cầm điện thoại vệ tinh vẫy vẫy với Lục Tân.
"Buổi trưa tốt lành, ngài Đan Binh..."
"..."
Lần này, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng gọi trong hành lang và tiếng chào truyền ra từ điện thoại là giống hết nhau.
"A..."
Miệng Lục Tân còn ngậm điếu thuốc, điện thoại ghé sát vào lỗ tai, đầu óc vẫn chưa kịp hoàn hồn.
"Ta được nghỉ..."
Cô gái kia nhìn thấy phản ứng của Lục Tân thì vui vẻ bật cười, tung tăng bước lên bậc thang, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Lục Tân:
"Nên là hôm nay ta sẽ dẫn ngươi đi xem nhà nha..."
"..."
Nhìn gương mặt trắng bóc, hiền dịu và tràn ngập ý cười kia, con ngươi Lục Tân cuối cùng cũng lấy lại tiêu cự.
Bóng dáng của cô gái trên hành lang dần chồng lên hình bóng của cô gái đã tặng cho mình một chén hoành thánh nhỏ tại thời điểm ở bên ngoài Cao Liệt.
"Xoẹt!"
Hắn lập tức phản ứng lại, vội lấy điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống, dúi vào gạt tàn để bên cạnh thùng sơn.
Hàn Băng?
Cô gái này chính là Hàn Băng?
Sao cô ấy lại đột nhiên chạy đến chỗ mình đây?
---
Thật sự quá bất ngờ.
Dù Lục Tân đã nhận ra người này là ai nhưng hắn vẫn khá lúng túng.
Hắn và cô chắc cũng xem như là người quen....
Bản thân hắn phải tỏ ra vui mừng và nhiệt tình trước sự xuất hiện của cô ấy chứ nhỉ?
Vậy cuối cùng nên ôm, hay là?
Hàn Băng mỉm cười rồi nháy mắt với Lục Tân như thể cô đang rất đắc ý về sự xuất hiện đột ngột của mình trước mặt hắn, cô còn cố tình chờ xem Lục Tân sẽ phản ứng thế nào.
................
"Xin chào, xin chào....."
Lục Tân ngơ ngác một hồi mới bắt đầu tỏ ra vui mừng, sau đó nhiệt tình bắt tay với cô.
"Ơ?"
Hàn Băng ngớ ra, sau đó một tay che miệng cười, một tay đưa ra bắt với hắn.
Trong hành lang đầy mẩu thuốc lá và mùi khói, có hai người đang thân thiết bắt tay nhau.
Lục Tân sợ mình thể hiện không đủ vui vẻ, lúc bắt tay còn đung đưa vài cái.
"Đan Binh, thật không ngờ vừa gặp ta là ngươi đã bắt tay, còn dùng cả hai tay nữa chứ...."
Hàn Băng nở nụ cười như chiếu sáng cả hành lang u tối.
"Ờ ờ...."
Lục Tân cũng hơi ngượng ngùng buông tay cô rồi cười nói:
"Ta thật không ngờ là ngươi sẽ đến."
Nói xong hắn tỏ vẻ khó hiểu:
"Không phải gần đây rất bận rộn à?"
"Mấy ngày trước thì rất bận, hại ta xoay sở không kịp."
Hàn Băng vừa vuốt mái tóc đen óng ả của mình vừa kiêu ngạo cười nói:
"Nhưng may là gần đây công việc cũng tương đối ổn định rồi."
"Tuy công việc bên Quốc Đảo khá bận rộn, nhưng dưới sự sắp xếp của giáo sư Bạch thì vẫn không xảy ra vấn đề gì lớn, còn bên trấn nhỏ Khai Tâm, tuy ban đầu mọi người đều như nước với lửa nhưng cuối cùng nhân viên lại thuận lợi rút lui, kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của mọi người."
"Cứ vậy nên áp lực của bọn ta cũng được giảm bớt...."
"Đương nhiên, ngoại trừ lịch làm việc không còn khắt khe thì cũng có thể là liên quan đến ngươi."
Cô cười nói:
"Lúc ta và ngươi nói chuyện, nhóm lãnh đạo đều có thể nghe thấy, đại khái là vì lúc ta cằn nhằn với ngươi về họ quá rõ ràng, nên lãnh đạo mới chú ý đến cảm xúc của ta, sau khi liên tục tăng ca nửa tháng trời cuối cùng cũng có ta nghỉ phép...."
"............."
"Chuyện này....."
Giọng nói của Hàn Băng thì Lục Tân đã nghe qua vô số lần, nhưng giáp mặt nói chuyện gì là lần đầu tiên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất