Chương 990: Nghề Chính, Nghề Phụ
Nhìn thấy nụ cười tươi trên mặt cô, hắn cảm thấy cô giống như một chú chim nhỏ cứ líu rít không ngừng.
Không chỉ nghe được nội dung mà cô ấy nói mà hắn còn có thể cảm nhận được sự hân hoan và hớn hở nữa.
Nhưng Lục Tân lại cảm thấy không được thoải mái như lúc nói chuyện qua kênh, bây giờ nhất thời hắn thật không biết nên trả lời thế nào.
Hắn ngơ ngác một hồi mới nói:
"Ai ya, ngươi nói vậy không sợ bị lãnh đạo gây khó dễ à?"
Hàn Băng trừng mắt nói:
"Không sợ nha."
Lục Tân kinh ngạc:
"Tại sao?"
Hàn Băng cười nói:
"Bởi vì cấp bậc của mẹ ta cao hơn lãnh đạo."
"................. ''
Lục Tân ú ớ, câu trả lời này hắn không lường trước được.
Hàn Băng cười híp cả mắt:
"Tự nhiên được nghỉ phép cái ta cũng không biết nên làm gì."
"Vừa hay lúc trước Đan Binh có nhờ ta giúp chọn nhà nên ta đã lựa ra được một vài thông tin rồi nè."
"Nhưng ta nghĩ chuyện chọn nhà quan trọng như vậy nếu chỉ xem thông tin không bằng trực tiếp đi đến tận nơi ngó một cái, nên ta mới đến đây đấy."
Cô vừa nói vừa cười:
"Nhưng Đan Binh có thể buông tay ta ra được chưa?"
"Hả?"
Lúc này, Lục Tân mới nhận ra hắn còn đang nắm chặt tay cô nên liền vội buông ra.
Hàn Băng mỉm cười lộ ra hàm răng trắng đều, đứng ở hành lang:
"Vậy giờ chúng ta đi luôn đi?"
"Ờ."
Lục Tân đồng ý theo bản năng nhưng lại hơi xấu hổ nói:
"Nhưng mà ta còn phải đi làm...."
"Hửm?"
Hàn Băng nhìn Lục Tân, rồi lại nhìn vào văn phòng đang bận rộn ở bên trong.
Cô khó hiểu rồi lại nghi hoặc nói:
"Không phải những người này là ngươi dùng để che giấu thân phận à?"
"Không phải...."
Lục Tân nói:
"Ta làm việc ở đây thật."
"Nói đúng ra là công việc ở Đặc Thanh Bộ chỉ là việc làm thời vụ của ta thôi."
''................."
Hàn Băng nhìn Lục Tân một cách sâu sắc, quả thật câu trả lời này cô cũng không lường trước được.
"Vậy thôi, ta vào đó đợi ngươi."
Cô ngoan ngoãn gật đầu:
"Vừa hay ta cũng chưa từng đến thăm nơi làm việc của Đan Binh."
"Ờm...."
Lục Tân hơi ngớ ra, sau đó mới mỉm cười gật đầu rồi dẫn Hàn Băng vào trong:
"Làm việc ở đây cũng rất tốt."
"Ta đã là chủ quản phụ trách mấy hạng mục rồi đấy."
".........."
"Bá bá bá…"
Hàn Băng đi theo sau Lục Tân, vừa bước vào văn phòng liền ngẩng mặt lên.
Trong căn phòng sáng sủa mà tẻ nhạt này, sự xuất hiện của Hàn Băng như tăng thêm sức sống cho không khí xung quanh.
Mấy đồng nghiệp nam trong văn phòng đều mở to hai mắt nhìn cô, còn các đồng nghiệp nữ lại hơi nhướng mày.
Đối với đồng nghiệp nam nào nuôi chí muốn vào thành phố chính mà nói thì cô gái như Hàn Băng chính là mục tiêu và ước mơ của họ.
Tuy lúc này họ không hề biết thân phận của Hàn Băng nhưng ai cũng có thể cảm nhận được khí chất cô ấy vô cùng khác biệt.
Thực ra cách ăn mặc của Hàn Băng cũng bình thường thôi nhưng cô lại sinh ra ở thành phố chính, suy cho cùng khí chất vẫn sẽ khác so với các cô gái ở thành phố Vệ Tinh.
"Xin chào mọi người...."
Hàn Băng cười ngại ngùng đi đến bắt tay với các đồng nghiệp của Lục Tân.
Lục Tân cũng gượng gạo giải thích với các đồng nghiệp:
"Đây là bạn của ta..."
Hắn cũng không biết vì sao.
Rõ ràng chỉ là một người bạn của hắn đến thăm thôi mà sao lập tức thu hút được nhiều ánh mắt hâm mộ đến thế?
Điều quan trọng nhất là tại sao khi họ nhìn hắn, hắn lại cảm thấy có chút tự hào nhỉ?
.................
"Ơ?"
Lúc Lục Tân đẩy cửa vào văn phòng của mình thì đã nhìn thấy phó tổng Tiếu ngồi ở trong nghịch chiếc đồng hồ, hắn vừa ngẩng đầu lên là Lục Tân tiến vào:
"Tiểu Lục ca, ngươi nhìn chiếc đồng hồ này xem, ta thấy nó rất xứng với khí chất của ngươi....... ơ?"
Ánh mắt hắn lập tức lướt qua Lục Tân rồi dừng lại ở chỗ Hàn Băng.
Sau một hồi ngẩn ra, hắn nghĩ có lẽ vừa rồi cô đã nghe thấy cách xưng hô của hắn với Lục Tân nên liền nghiêm trở lại.
"Ngươi làm ở bộ phận nào đấy?"
"..........."
Lục Tân tiện tay nhận lấy chiếc đồng hồ trong tay phó tổng Tiếu bỏ vào hộc tủ rồi cười giới thiệu:
"Cô ấy là bạn của ta, Hàn Băng, đến từ thành phố chính đấy."
".............."
"À?"
Phó tổng Tiếu khẽ giật mình, sắc mặt thay đổi rõ rệt còn vội vàng đứng dậy.
Hắn tiện tay đóng cửa lại sau đó mới cúi đầu bắt tay với Hàn Băng:
"Thật ngại quá cô Hàn...."
"Ta tên là Tiếu Viễn, ta là.... bạn của Tiểu Lục ca."
"Xin chào xin chào."
Hàn Băng nhẹ nhàng bắt tay với hắn sau đó quay đầu dò hỏi Lục Tân.
Lục Tân cũng chỉ cười giải thích:
"Hắn là phó tổng công ty bọn ta, chắc là sắp trở thành chủ tịch thật sự luôn rồi đấy."
"Chuyện này...."
Phó tổng Tiếu ngượng ngùng, cười nói:
"Chủ yếu phải xem khi nào ông cụ nhà ta mới chính thức nghỉ hưu...."
Sau khi chào hỏi nhau, Lục Tân liền ngồi xuống bàn làm việc.
Hàn Băng ngồi ở trên chiếc ghế nhựa bên cạnh hắn, cả ba người đều rất hòa hợp.
Cười đùa vui vẻ.....
Sau đó không khí dần trở nên gượng gạo................
Lục Tân lặng lẽ quay đầu nhìn về phía phó tổng Tiếu:
"Ngươi có cảm thấy phòng làm việc này hơi đông người không?"
"Có hả? Ha ha....."
Phó tổng Tiếu gượng cười rồi yên lặng quan sát cả căn phòng.