Chương 991: Công Ty Trợ Cấp Tiệc Tùng
Vốn dĩ căn phòng này là được tách ra từ căn phòng lớn của chủ nhiệm Lưu nên không gian đúng thật là không lớn, hiện giờ lại chất một đống quà mà hắn vừa mang đến, Lục Tân và Hàn Băng thì ngồi với nhau, chỉ còn mình hắn là đứng ở cạnh cửa.....
Phó tổng Tiếu vừa nhìn Lục Tân là đã nhận được sự khẳng định của hắn.
Sau đó phó tổng Tiếu nở nụ cười:
"Hai người nói chuyện với nhau trước đi, ta còn một cuộc họp nữa, xém tí là quên mất...."
Hàn Băng cười gật đầu:
"Được được, ngươi cứ việc."
"Vậy ta đi trước nhé..."
Phó tổng Tiếu mỉm cười đẩy cửa đi ra ngoài, một giây sau lại bất ngờ ló đầu vào:
"À đúng rồi."
Hắn trịnh trọng nhìn Lục Tân, hạ giọng nói:
"Tiểu Lục ca, ngươi biết công ty chúng ta sắp có trợ cấp tiệc tùng đúng không?"
"Mà cô Hàn đây lại đến từ thành phố chính, mỗi một người đến từ thành phố chính đều là khách hàng tiềm năng của chúng ta."
"Trợ cấp rất cao đấy..."
".............."
Lục Tân liếc nhìn hắn.
Vị lãnh đạo này đang ám chỉ mình dùng tiền của nhà hắn để tiếp đãi cá nhân à?
Lại còn tặng đồng hồ cho mình, lại còn cổ vũ mình lấy công quỹ đi ăn uống.
.......... Kiểu thục két này có phải hơi quá đáng với các cán bộ chủ quản khác không?
..........
"Ồ...."
Nghe thấy phó tổng Tiếu và Lục Tân trao đổi, Hàn Băng đăm chiêu suy nghĩ về chức vụ của Lục Tân.
"Mấy thứ này là gì vậy?"
Thấy Lục Tân vừa ngồi xuống liền bắt đầu xử lý công việc, Hàn Băng liền lẳng lặng chờ đợi, mà túi to túi nhỏ phó tổng Tiếu vừa mang đến lại khiến cô chú ý, cô tò mò hỏi Lục Tân.
"Đây là..."
Lục Tân lập tức phản ứng lại:
"Quà tặng."
"Chuyện của hai hôm trước rồi, họ không bị xóa ký ức nên vẫn nhớ là ta đã giúp họ xử lý vụ việc."
"Vừa ra khỏi khu vực cách ly là đã gửi đống quà này đến."
"............"
Khi nói những điều này hắn vẫn luôn chăm chú nhìn sự thay đổi biểu cảm trên mặt Hàn Băng.
"Quà á?"
Ban đầu Hàn Băng có chút kinh ngạc, cô quan sát một vòng xung quanh rồi nói:
"Ta làm việc lâu như vậy rồi mà cũng chưa nhận quà bao giờ nữa...."
"Ta cũng cảm thấy họ hơi làm quá."
Lục Tân bình tĩnh nói:
"Cho nên ta không định nhận, ngươi xem, ta còn chưa mở quà ra nữa là."
"Ta định lát nữa nhờ hắn mang đi hết."
"..............."
"Chuyện này........"
Hàn Băng hơi do dự:
"Quả thật Đặc Thanh Bộ bọn ta có quy định không được nhận quà của người bị ô nhiễm tinh thần, bởi vì bản thân người bị ô nhiễm cũng có tính nguy hiểm nhất định, quà cáp của họ có thể sẽ có những mặt uy hiếp khác."
Lục Tân khẽ giật mình rồi lặng lẽ gật đầu.
"Nhưng cũng phải tùy tình huống cụ thể...."
Hàn Băng nghĩ lại, cười nói:
"Nếu chắc chắn người bị ô nhiễm đó đã khỏi hoàn toàn và không có người ngoài nào biết chuyện này thì cũng không phải không thể nhận."
"Dù sao điều quan trọng nhất đối với người bị ô nhiễm được trị khỏi chính là trấn an về mặt tinh thần."
"Nhận quà của họ cũng coi như là một cách khiến họ yên tâm thôi...."
"Cùng lắm thì giả vờ nhận trước, đợi sau khi họ hoàn toàn bình phục thì mới trả về lại là được rồi."
"............."
"À........."
Lục Tân thật sự bất ngờ đồng thời cảm thấy rất ngưỡng mộ cô gái này....
---
Vì trước đó chủ nhiệm Lưu đã giao rất nhiều dự án cùng một lúc, nên bây giờ Lục Tân thực sự rất bận.
Trước khi tan ca, Lục Tân đã xem kỹ các tài liệu trong tay một cách nhanh chóng và hiệu quả.
Thực ra, những dự án này đều đã và đang được triển khai, Lục Tân không cần ra quyết định quá nhiều, chỉ là dự án đã được giao đến tay mình, Lục Tân đương nhiên phải đọc thật kỹ và hiểu rõ để có thể nắm bắt tiến độ của dự án.
Hàn Băng yên lặng ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ ở bên cạnh, cô lấy ra một cái máy chơi game nhỏ để giải trí.
Phó tổng Tiếu ngồi trong phòng làm việc của chủ nhiệm Lưu ở cách vách, nghiêng tai lắng nghe một lúc, sau đó bĩu môi nói:
“Thật yên tĩnh.”
“…”
Sau đó, Phó tổng Tiếu bắt đầu quan sát thật kỹ phòng làm việc này, suy ngẫm về việc làm thế nào để tách thành hai phòng làm việc lớn một chút.
Một cho Lục Tân và một cho chính mình.
Không đúng, không thể chỉ tách thành hai phòng, còn có người khác cũng cần dùng…
Chẳng hạn như Cao Nghiêm, bây giờ hắn cũng đang rất thiếu cảm giác an toàn.
…
Đến giờ tan ca, Lục Tân đúng giờ ngẩng đầu lên, thu dọn giấy tờ, rồi mỉm cười nói với Hàn Băng:
“Đi nào!”
Khi họ lần lượt bước ra khỏi phòng làm việc, mọi người đều đang thu dọn đồ đạc.
Trước khi nhập viện, Phó tổng Tiếu đã nghiêm túc nói về chủ đề “tăng ca” và “muốn lấy mạng” với mọi người. Từ đó, rất nhiều người trong công ty đã bắt đầu đúng giờ tan ca thì tan ca, để không làm Phó tổng của công ty bất mãn.
Thế nhưng, nhìn thấy Lục Tân dẫn theo cô gái xinh đẹp kia ra ngoài, họ vẫn vô thức chậm lại.
Để họ rời đi trước.
“Đi ăn cơm trước hay làm cái gì khác?”
“Ta đã hẹn với người môi giới rồi, nên chúng ta sẽ đi xem nhà trước, để họ không phải chờ đợi quá lâu.”
“Được, vậy chúng ta sẽ đến đó bằng xe của ai?”
“Đã đến chỗ của Đan Binh tiên sinh, tất nhiên là phải dùng xe của ngươi rồi…”
“…”
Hàn Băng đã giúp đỡ Lục Tân rất nhiều, Lục Tân dĩ nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của cô.