Chương 10 - Hẹp hòi
Giang Lâm chính là người lòng dạ hẹp hòi như vậy, có thể làm mọi thứ vì tiền, Hồ Trân Trân nghe xong cười nói: "Chị yên tâm, chỉ là 50.000 tệ, tôi đưa cho chị chính là của chị, tôi sẽ không bao giờ đòi lại. ”
Chỉ là 50.000 tệ? Vênh váo như vậy.
Giang Lâm nhìn xung quanh cô một vòng, nhưng không thấy trên người cô có cái gì.
Nhưng mà người em trai lăng nhăng kia của bà từ trước đến nay đều chọn bạn gái xinh đẹp, giàu có, nếu đã lựa chọn kết hôn cùng Hồ Trân Trân, cô tất nhiên không phải là người nghèo.
Giang Lâm cũng chỉ coi cô là một phú bà nhỏ, không nghĩ nhiều.
Bây giờ Giang Hoa đã chết, nếu có cơ hội vứt bỏ gánh nợ Giang Thầm này và nhận được 50.000 tệ, bà đương nhiên đồng ý.
"Viết xong rồi, tiền khi nào thì đến?"
Hồ Trân Trân đã sớm muốn rời đi từ lâu: "Sớm thôi.”
Phần thưởng 1 triệu của hệ thống đã gửi vào tài khoản, Hồ Trân Trân còn chụp ảnh con số hoàn chỉnh, xong mới chuyển 50.000 tệ.
Giang Lâm cho rằng bà đã lời, cười đến không khép được miệng lại.
Hồ Trân Trân cầm lấy giấy tờ, một câu cũng không muốn nói nhiều với bà ta, dắt theo Giang Thầm đi ra ngoài.
Đây là nơi chuyên cho thuê chỗ làm tang lễ, đi qua một hành lang dài, mới có thể đến cửa chính.
Hệ thống nhắc nhở [Xin chú ý: quản gia đang chờ ngài ở cửa.]
[Quản gia?]
Hai mắt Hồ Trân Trân sáng ngời: [Biệt thự còn tặng cả quản gia?]
[Đương nhiên rồi!], Trứng Vàng nhỏ ưỡn ngực lên [ Ngài rút được một phiên bản biệt thự xa hoa, sang trọng, khác biệt với biệt thự bình thường, cơ sở vật chất cơ bản đều đầy đủ.]
Nghe xong những lời này, Hồ Trân Trân càng mong chờ hơn.
Ở cổng chính, một chiếc Rolls-Royce dừng trước mặt Hồ Trân Trân, cửa ghế phụ lái mở ra, một người đàn ông nho nhã lịch sự đi ra, mở cửa ghế sau cho Hồ Trân Trân, làm hành động mời lên xe.
"Bà chủ, tôi đến đón ngài về nhà."
Hồ Trân Trân rụt rè gật đầu, nhưng thật ra ở bên trong lòng đã vui vẻ nở hoa.
Cô là người có chút tật xấu, thích những thứ hư vinh phù phiếm, thích những thứ đắt tiền.
Chỉ cần nhìn qua quản gia và hệ thống là cô đã có thể đoán được căn biệt thự kia xa hoa đến mức nào, trong lòng tự nhiên vui vẻ hẳn lên.
Giang Thầm đứng bên cạnh cô có chút không biết nên làm sao.
Đứa trẻ không biết các hãng xe, nhưng cậu có thể thấy rằng chiếc xe đẹp hơn bất kỳ chiếc xe nào khác, có thể thấy nó rất đắt tiền.
Lông mày cậu lo lắng mà nhíu lại.
Việc mẹ kế lại có nhiều tiền như vậy hoàn toàn khác với những gì cậu nghĩ, cô có nhiều tiền như vậy cũng không chữa được bệnh, Giang Thầm cảm thấy khi cậu lớn lên cũng chưa chắc có thể giúp cô chữa khỏi.
Vậy mẹ kế còn nuôi cậu để làm gì?
Tay của Hồ Trân Trân vẫn bị cậu nắm chặt, cô vô cùng tự nhiên dùng tay kia xoa đầu cậu giới thiệu với quản gia.
"Đây là con trai tôi, Giang Thầm, sau này phiền anh chăm sóc kĩ lưỡng."
Quản gia ưu tú sẽ không hỏi quá nhiều về tình hình của chủ nhân, bọn họ có tiêu chuẩn phán đoán của mình.