Chương 4
Mẹ nói sẽ kể hết mọi chuyện cho tôi sau khi tan học về nhà.
Tôi bồn chồn suốt cả buổi chiều học. Cho đến khi mẹ đến bảo tôi, đến lúc tham gia lễ kết nạp Đoàn rồi.
Toàn bộ học sinh trong trường đều tập trung tại đại sảnh. Tôi nhận thẻ đoàn viên và huy hiệu đoàn do thầy cô trong ban chấp hành Đoàn trường trao, lập tức đeo huy hiệu đoàn lên ngực trái.
Hướng về lá cờ Đoàn, nắm tay phải thành nắm đấm, giơ lên ngang vai, trang nghiêm tuyên thệ:
"Tôi tự nguyện gia nhập Đoàn Thanh niên Cộng sản Trung Quốc... không ngại khó khăn, không ham hưởng thụ, phấn đấu vì sự nghiệp cộng sản!"
"Người tuyên thệ, Dư Thanh Uyển!"
Lễ tuyên thệ kết thúc, giai điệu hào hùng vang lên, tôi mở miệng cùng toàn trường hát vang bài Đoàn ca:
"Chúng ta là mặt trời mọc, dùng sinh mệnh thắp sáng tương lai. Ngọn đuốc Ngũ Tứ, đã thức tỉnh dân tộc..."
Vô tình, tôi nhìn thấy mẹ đứng dưới sân khấu.
Mẹ ngẩng đầu nhìn ngôi sao năm cánh trên lá cờ đỏ, nước mắt lấp lánh, ánh mắt chứa đựng niềm tin và sự thành kính khiến tôi rùng mình.
…
Mẹ nói, mẹ tên là Lý Tầm Anh, vốn là một thanh niên trí thức ở Bắc Kinh, mất năm 22 tuổi.
Mẹ nói, mẹ sinh ra vào thời kỳ kháng chiến chống Nhật, khi còn nhỏ đã nhìn thấy ánh bình minh của chiến thắng, lúc thiếu niên đã chứng kiến lễ khai quốc, lúc thanh niên đã thấy cảnh người đổi con lấy lương thực, cuối cùng đã cống hiến sinh mạng của mình tại vùng rừng núi tuyết phủ Đông Bắc.
Mẹ đến từ một nơi nghèo khó, trong mơ cũng muốn thấy Tân Trung Quốc giàu mạnh. Và rồi, mẹ đã thực sự có một giấc mơ.
Mẹ nhẹ giọng hỏi: "Con có biết Bắc Đại Hoang không?"
"Ý mẹ là... Bắc Đại Thương?"
Mẹ cười ra nước mắt: "Đúng... bây giờ các con đều gọi là Bắc Đại Thương rồi."
"Đó là một vùng đất hoang vu nhưng đầy tiềm năng vô hạn, lúc đó đất nước thiếu lương thực! Thế nên mẹ đã hưởng ứng lời kêu gọi của Tổ quốc, đi khai hoang."
"Không chỉ có mẹ, còn có rất nhiều người, mấy chục vạn người đấy."
Tôi im lặng lắng nghe đồng chí Tầm Anh kể lại câu chuyện của mình. Khai phá Bắc Đại Hoang trong sách lịch sử chỉ vỏn vẹn vài dòng, có lẽ nhiều người còn chưa từng để ý, so với cuộc chiến tranh tàn khốc, nó có vẻ không "hào hùng" cho lắm.
Nhưng đó lại là cả cuộc đời của hàng chục vạn người bình thường.
Mỗi tấc đất đen đều thấm đẫm máu và mồ hôi của những người đi trước.
"Mỗi khi mùa đông đến, âm 40 độ C, nhà cửa cũng không chống lạnh, gió thổi tuyết bay vào nhà, sáng sớm tỉnh dậy, từ mũ cho đến ngực đều phủ một lớp sương trắng."
"Có đồng chí ngón chân còn bị đông cứng đến rụng mất mấy cái, mà nín nhịn không nói, sợ bị đuổi về."
"Chúng ta nhiều lần không kìm được mà bật khóc, vì thực sự quá khổ, nhưng không thể khóc, vì nước mắt cũng sẽ bị đóng băng."
Giá lạnh, đầm lầy, muỗi, thú dữ... mẹ, các cô, các chú, đã gác sách vở, cầm cuốc lên, biến vùng đất hoang vu thành một thiên đường trù phú như ngày nay. Nhưng đồng chí Tầm Anh lúc đó đã không thể tận mắt chứng kiến.
Mẹ nhẹ nhàng nói: "Hôm tuyết rơi, không cẩn thận rơi xuống bẫy, gãy chân, mẹ đã ngủ thiếp đi."
Một giấc mơ, đã mơ thấy Tân Trung Quốc 64 năm sau. Từ nghèo khó đến giàu mạnh, từ hoang vu đến phồn vinh.
Đổi thay trời đất, nhật nguyệt đổi thay.