Chương 5
Tôi không kìm được mà bước tới ôm lấy mẹ. Năm nay tôi 15 tuổi, 5 năm nữa, tôi có dũng khí để giống như đồng chí Tầm Anh, chịu đựng những điều kiện gian khổ như vậy để đi khai hoang không?
Tôi không biết, tôi nghĩ tôi không làm được. Vì vậy tôi từ tận đáy lòng kính phục mẹ.
Nhưng tôi vẫn run rẩy hỏi: "Vậy... mẹ ruột của con đi đâu rồi?"
Đồng chí Tầm Anh im lặng. Mẹ chỉ vào bộ phim bi kịch đang chiếu trên tivi hỏi: "Con có thấy mẹ ruột của con giống nữ chính trong phim này không?"
Tôi chăm chú nhìn, bộ phim này mẹ tôi thường ngày rất thích xem. Nữ chính trong phim vì "xung hỉ" mà gả vào nhà giàu, cô bị chồng lạnh nhạt, bị mẹ chồng xét nét, bị người nhà hãm hại, nhưng dù bị tổn thương thế nào, cô vẫn tin rằng lòng tốt và sự nhẫn nhịn sẽ hóa giải mọi khó khăn.
Cuối cùng, sau một loạt các tình tiết ngược thân ngược tâm, sự hiền lành nhu mì và sự hy sinh không oán than của cô cuối cùng cũng được gia đình nhà chồng nhìn thấy, cả nhà từ đó sống yên ổn, nữ chính cũng trở thành tấm gương hiền thục cho mọi phụ nữ noi theo.
Tôi gật đầu: "Cũng hơi giống... nhưng đây chẳng phải là một câu chuyện khổ tận cam lai sao? Cuối cùng cũng có một kết cục tốt đẹp mà, bộ phim này rating cao lắm."
Đồng chí Tầm Anh lạnh giọng: "Đánh gãy xương sống của cô ấy, bóp nghẹt cổ họng của cô ấy, hủy hoại tư tưởng của cô ấy, cuối cùng để cô ấy quỳ gối một cách thoải mái hơn, cũng có thể gọi là kết cục tốt đẹp sao?"
Ầm! Dường như có một tiếng nổ lớn vang lên trong lòng, phá tan màn sương mù và bối rối bấy lâu nay, mang đến sự rõ ràng và chấn động chưa từng có.
Vậy ra, mẹ ruột cũng đang đợi một cái kết "viên mãn" sao?
Mẹ tin rằng, chỉ cần cứ nhẫn nhịn mãi, người chồng bạo lực sẽ thương xót mình, người mẹ chồng thích hành hạ con dâu sẽ đối xử tốt với mình, rồi ngày tháng tốt đẹp sẽ đến.
Vì mẹ chính là một "người vợ tốt", "nàng dâu hiếu thảo" không biết phản kháng, hiền lành nhu mì, hy sinh tất cả vì gia đình mà!
"Nhưng cô ấy lại không phải là chính mình."
Giọng đồng chí Tầm Anh rất nhẹ, như sợ làm tôi sợ hãi.
"Mẹ của con vẫn là mẹ của con, chỉ là có thêm một người ngoài như mẹ trong cơ thể này thôi. Cô ấy có thể nhìn thấy tất cả những gì mẹ nhìn thấy, cảm nhận những gì mẹ cảm nhận. Cô ấy nói hối tiếc lớn nhất trong đời cô ấy là năm đó không thi đỗ đại học, nhưng bây giờ cô ấy không có dũng khí để bắt đầu, nên mẹ đã đến đây."
Đồng chí Tầm Anh rất xứng đáng với khoản học phí 5 vạn tệ của mình. Một lần tôi thức dậy đi vệ sinh, mới phát hiện mẹ đã dậy từ sớm để học từ vựng, nhìn điện thoại, mới 5 giờ sáng.
Đồng chí Tầm Anh nhẹ nhàng nói: "Mẹ con bảo, người trung niên như chúng ta thường ngủ ít."
Mẹ tôi và đồng chí Tầm Anh học chung trong cùng một cơ thể, thỉnh thoảng tôi lại nghe thấy mẹ lẩm bẩm một mình:
"Cái gì mà thời của tôi và thời của cô khác nhau? Thế nào, Newton thời của cô mới bị quả táo rơi trúng đầu à? Chuyện này sao lại liên quan đến di truyền được? Ai mà chỉ số thông minh thấp cơ chứ?"
Nói xong, mẹ quay đầu nhìn tôi, ánh mắt chết chóc.
Tôi nuốt nước bọt: "Con đi học ngay đây."
Thế là, ba chúng tôi miệt mài tiếp thu kiến thức các môn, chăm chỉ học hành quên cả ngày đêm. Kỳ thi cuối kỳ, hai người đổi vai, mẹ tôi đích thân ra trận và đứng trong top 10 toàn khối.
Một lần nữa gây chấn động toàn trường.
Thầy giáo chủ nhiệm đau khổ nói: "Các em ai cũng trẻ tuổi, mà lại không bằng một người phụ nữ trung niên đã bỏ sách vở nhiều năm!"
"Nói chính là em đấy! Dư Thanh Uyển, hãy học hỏi mẹ em cho tốt!"
Tôi cũng là một trong những người bị "chấn động". Trời đất ơi, người mẹ vốn là học bá môn vật lý gần như đạt điểm tuyệt đối lại sinh ra một đứa con dốt vật lý chỉ được 48 điểm như tôi.
Hóa ra... người mẹ mà tôi luôn nghĩ chỉ quanh quẩn trong bếp lại có tài năng về vật lý đến vậy sao?
Có lẽ vì cuộc sống đã có hy vọng, sắc mặt của mẹ tôi tốt lên trông thấy. Không còn dáng vẻ u uất như sắp khóc như trong ký ức của tôi, ánh mắt mẹ sáng lên hơn bao giờ hết.
Nhưng vẫn có người muốn kéo mẹ tôi vào lại vũng lầy tăm tối.