Mẹ Tôi Bị Xuyên Không Rồi

Chương 6

Chương 6
"Nhà nào mà con dâu đưa con gái đi mấy tháng không về nhà! Không có đạo lý nào hết! Mọi người mau đến đây mà phân xử!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, toàn thân tôi cứng đờ, gần như ngay lập tức nhớ lại những ám ảnh tuổi thơ.
Bà nội không thích tôi, cũng không thích mẹ tôi.
Bà yêu cầu mẹ tôi phải dậy từ 3 giờ sáng để tự tay gói bánh bao, làm bánh bao cho bà, lý do là đồ ăn sáng mua bên ngoài không sạch sẽ.
Mẹ tôi đi làm về muộn nấu cơm, bà nội sẽ lại bới móc, bố tôi nồng nặc mùi rượu về nhà thấy bà nội đang tức giận thì không nói không rằng lại giơ nắm đấm lên.
Lương của mẹ tôi phải nộp toàn bộ, mỗi ngày phải xin bà nội mới có tiền mua thức ăn, trước khi ngủ còn phải rửa chân cho bà nội và bố.
Lúc tôi còn nhỏ, mẹ tôi cũng đã từng phản kháng, nhưng bà nội sẽ dùng kim châm mẹ, và cả tôi nữa, giữa mùa đông lạnh lẽo, bà sẽ nhân lúc mẹ tôi đi làm mà đuổi tôi ra ngoài khi tôi chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, sau khi tôi bị ốm một trận thập tử nhất sinh, mẹ tôi không bao giờ dám phản kháng nữa.
Bố và bà nội hùng hổ chặn mẹ con tôi ở cổng trường. Bước chân của mẹ tôi khựng lại.
"Sao, đột nhiên thấy thiếu một con ở hầu hạ các người hàng ngày, không quen à?"
Bà nội xông lên, không nói không rằng tóm lấy cổ tay tôi, siết mạnh đến nỗi tôi không kìm được mà kêu lên.
"Con tiện nhân này cuốn hết tiền của cả nhà chúng tao đi, vậy thì lấy con gái mày ra mà trả!"
"Bà nội đã tìm được một nhà cho mày rồi, hôm nay mày về nhà đấy mà ở!"
Ánh mắt mẹ tôi lạnh đi, mẹ dùng sức túm lấy cánh tay bà nội, khiến bà đau đến nhe răng trợn mắt, lúc này bà mới buông tay tôi ra. Bố tôi xông đến, mắt đỏ ngầu: "Cô bỏ mẹ tôi ra, đồ đàn bà ti tiện!"
Mẹ tôi buông tay, mẹ cúi xuống nhìn bà nội đang ngồi dưới đất gào khóc:
"Tiền của con trai bà đều dùng vào cờ bạc, tôi lấy đi là tiền tôi kiếm được những năm qua, mỗi tháng có thể đưa cho các người một khoản sinh hoạt phí đã là nhân từ lắm rồi."
"Tôi sẽ nhờ luật sư làm thủ tục ly hôn, các người khôn hồn thì đường ai nấy đi. Không thì, một người buôn bán trẻ vị thành niên, một người tham gia cờ bạc ngầm, đều cút vào tù đi!"
Tôi ngây người nhìn bóng lưng của mẹ, nhất thời không thể phân biệt được mẹ lúc này là mẹ ruột của tôi hay là đồng chí Tầm Anh.
Bà nội vẫn đang mắng chửi, bố cũng mắng theo. Nhưng khi mẹ tôi rút điện thoại ra chuẩn bị bấm 110, cả hai người đều cứng họng, như thể bị ai bóp cổ.
Sau ngày hôm đó, tôi mới biết, bà nội muốn gả tôi cho một người đàn ông 40 tuổi vừa mất vợ. Bà đã nhận 10 vạn tiền sính lễ của nhà người ta, nên mới vội vàng đến tìm chúng tôi.
Bà nội và bố thỉnh thoảng lại chặn đường về của chúng tôi, mẹ tôi dứt khoát ngừng đưa tiền cho họ, rồi làm thủ tục cho chúng tôi vào ở nội trú. Có lần họ cứ khăng khăng đòi vào tìm chúng tôi, nhà trường không thể nhịn được nữa nên đã báo cảnh sát, với tội danh gây rối trật tự công cộng, bà nội và bố bị giam vài ngày, cuối cùng cũng chịu yên ổn.
Thầy giáo vụ tìm mẹ tôi nói chuyện, ý tứ vòng vo rằng mẹ tôi đã gây ra không ít rắc rối cho trường. Mẹ tôi rất bình tĩnh: "Nếu họ còn dám đến nữa, nhà trường có thể tiếp tục báo cảnh sát."
Thầy giáo vụ cũng khó xử: "Chỉ là họ cứ đứng ở cổng trường chửi bới, ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của trường."
Mẹ tôi: "Hai năm nữa, đợi tôi thi đỗ trạng nguyên, đó sẽ là quảng cáo tuyển sinh tốt nhất của trường."
Thầy giáo vụ mắt sáng lên, rồi lại nghi ngờ nhìn mẹ tôi: "Trạng nguyên không phải muốn lấy là lấy được đâu."
Mẹ tôi: "Thầy có thể xem thành tích của tôi."
Thầy giáo vụ cắn răng: "Được! Tôi tin cô một lần này! Cô yên tâm, nhà trường tuyệt đối sẽ không để hai người đó vào đâu!"
Ra khỏi phòng giáo vụ, tôi ngập ngừng hỏi: "Mẹ bây giờ, là đồng chí Tầm Anh hay là mẹ ạ?"
Mẹ tôi xoa đầu tôi: "Thanh Uyển, là mẹ."
"Bên bà nội và bố thật sự không sao chứ? Nếu họ lại đến..."
Mẹ tôi nhẹ nhàng ngắt lời tôi:
"Thanh Uyển, mẹ rất xin lỗi vì chuyện của người lớn đã làm phiền đến con, những chuyện này, cứ để mẹ giải quyết."
"Bây giờ điều quan trọng nhất, là chính bản thân con. Tương lai con muốn làm gì? Con muốn trở thành người như thế nào?"
Tương lai? Tôi có chút mơ hồ.
"Con... con bây giờ vẫn chưa biết con muốn làm gì. Nhưng con nghĩ, con muốn trở thành người giống như đồng chí Tầm Anh."
Tôi không nói ra là, tôi không muốn giống như nửa đời trước của mẹ, gặp phải một người chồng cờ bạc rượu chè và một bà mẹ chồng cay nghiệt, bị những kẻ tồi tệ đó trói buộc cả đời.
Tôi muốn giống như đồng chí Tầm Anh, phấn đấu cả đời vì lý tưởng của mình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất