Chương 006: Gió trên thảo nguyên. (1)
“ Lạp Khắc Thân năm nay đã 51 tuổi rồi phải không? Ông ta làm vương của Đóa Nhan bộ đã lâu lắm rồi, rất lâu rồi, nhiều năm như thế mà Đóa Nhan bộ chẳng hề tốt lên, đó là lỗi của ông ta.”
“ Ngươi ăn đi, ăn đi, không cần câu nệ, ngươi xem, Đóa Nhan bộ giờ tối đa duy trì được bao năm?”
“ Ba năm à? Ồ, ngươi nói chính xác lắm, Lạp Hà Kỳ, từ điểm này có thể nhìn ra, ngươi là một người Mông Cổ có tầm nhìn xa đấy.”
“ Từ sau khi Lam Đan hãn chết bệnh ở thảo nguyên Thanh Hải, nhi tử của ông ta giao ngọc tỷ truyền quốc cùng 20 vạn con cháu gia tộc hoàng kim giao phó cho Đa Nhĩ Cổn, người Mông Cổ có tầm nhìn xa như ngươi không còn nhiều nữa.”
“ Nghe nói ngươi cũng là con cháu của gia tộc hoàng kim?”
“ Ồ, ngươi nói không sai, mặc dù ngươi chỉ là một thông dịch, một người dẫn đường cho thương đội, nhưng ngươi cũng là một thành viên của Đóa Nhan bộ mà.”
“ Ngươi nhìn tộc nhân của ngươi đi, ngươi nhìn những cái lều rách nát kia đi, ngươi nhìn trâu cừu gầy gò, nhìn xe lặc lặc đã hỏng, hãy nhìn lão phụ nhân quỳ dưới đất ăn xin của người ta, ngươi không muốn làm gì cho bộ lạc của ngươi sao?”
“ Nào nào nào, uống thêm chút rượu nữa, lần này nếu không có ngươi dẫn đường thương đội tới Đóa Nhan bộ, ngươi biết đấy, bọn ta không biết có cái bộ lạc nghèo khó thế này.”
“ Ngươi xem mục nhân từ bốn phương tám hướng chạy tới kìa, ngươi xem bọn họ vui vẻ nhường nào, chỉ có ở hốt lực cách khai của Đóa Nhan bộ, bọn họ mới có thể thấy được nhiều hàng hóa như thế, mới đổi được nhiều đồ tốt như thế.”
“ Tất cả đều là công lao của ngươi, Lạp Hà Kỳ, một bộ tộc muốn hưng thịnh, không thể thiếu người cầm đầu tốt, không thể thiếu vị vương tốt. Lạp Khắc Thân thực sự là quá già rồi.”
“ Cái gì, ông ta đưa cô nương xinh đẹp nhất bộ lạc vào lều của ông ta? Trời ơi, chẳng lẽ ông ta không biết quy củ lâu đời, nữ tử trong tộc không thể vào lều tộc trưởng sao? Ông ta làm thế sao có thể sinh ra võ sĩ Mông Cổ cường tráng, trời ơi, Trường Sinh Thiên sao không giáng sét xuống đánh chết ông ta đi?”
“ Ta không muốn làm ăn với lão già xấu xa, bẩn thỉu, ngu dốt như thế, cho dù ông ta có cho ta một nghìn con ngựa tốt, ta cũng không muốn gặp ông ta nữa.”
“ Không, không, không, Lạp Hà Kỳ, ta không muốn giết ai hết, bọn ta chỉ là một thương đội, bọn ta lên thảo nguyên để làm ăn, giết người không phải là lựa chọn của bọn ta.|
“ Ta là người Hán, cho nên ta không tham dự vào chuyện của người Mông Cổ, đương nhiên, dù làm ăn ta cũng chỉ muốn làm với người sạch sẽ, có năng lực, ví như ngươi đấy Lạp Hà Kỳ.”
“ Ngươi đừng kích động, Lạp Hà Kỳ! Giết chết Lạp Khắc Thân thì ngươi thoát tội ra sao? Ta nghe nói người Mông Cổ trừng phạt loại tội phạm thượng này nặng lắm.”
“ Ta muốn ngươi thật khỏe mạnh đi theo bọn ta làm ăn, có như thế ngươi sẽ kiếm được rất nhiều tiền để chuộc về cô nương bị Lạp Khắc Thân cướp đi, giết Lạp Khắc Thân không có lợi gì cho ngươi hết.”
“ Cái gì? Ngươi còn có huynh đệ, vậy thì tốt quá rồi, hỏi họ xem, bọn ta có thể làm ăn với họ không, ta thực sự là chịu không nổi lão già Lạp Khắc Thân bẩn thỉu đó ...”
Người Mông Cổ trẻ tuổi uống hết rượu của Vân Chiêu, còn ăn hết cả con gà trước mặt Vân Chiêu, quệt cái miệng đầy mỡ, mặt đỏ bừng bừng đi về phía lều của Đóa Nhan bộ.
Vân Chiêu thấy Vân chưởng quầy đã đợi lâu lắm rồi, quay đầu sang hỏi:” Có chuyện gì không?”
Vân chưởng quầy khiêm nhường quỳ xuống đất:” Thiếu gia, Lạp Khắc Thân muốn bán bộ tộc cho chúng ta.”
Vân Chiêu nhíu mày:” Vậy ông ta muốn gì?”
“ Lạp Khắc Thân muốn đem nữ nhân, trâu cừu, ngựa, lều bạt bát hết cho chúng ta, ông ta muốn theo chúng ta tới Tây An sống.”
“ Không được, truyền thừa của bộ tộc rất quan trọng, cần phải duy trì tập tục của người Mông Cổ, chúng ta không thể phá hỏng. Hơn nữa ta cần một Đóa Nhan bộ hoàn chỉnh, chứ không phải là một bộ lạc mua về, như vậy người ta sẽ cười cho.”
Vân chưởng quầy tới gần nhỏ giọng hỏi:” Vậy thiếu gia định xử lý Lạp Hà Kỳ ra sao ạ?”
Vân Chiêu nhìn về phía những cái lều thưa thớt của Đóa Nhan bộ, đa phần màu sắc đã cũ, còn chắp vá bằng đủ mọi thứ tận dụng được tạo ra các loại hình thù kỳ quái khác nhau:” Nếu hắn giết tộc trưởng trước mặt nhiều người như thế, dựa theo luật của hoàng kim gia tộc, hắn sẽ bị cho vào bao tải, bị một trăm chiến mã dẫm đạp, như vậy mới có thể quay về vòng tay của Trường Sinh Thiên.”
“ Vậy thì ai kế thừa vị trí tộc trưởng của Đóa Nhan bộ ạ?”
“ Không phải Lạp Khắc Thân có nữ nhi 11 tuổi sao?”
Vân chưởng quầy hết sức cung kính:” Thiếu gia, nữ nhân Mông Cổ không có trượng phu không thể thành tộc trưởng.”
Vân Chiêu cầm sách lên, dựa vào thành xe thong thả nói:” Nàng gả cho Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm rồi.”
Đối với người Mông Cổ mà nói, nữ nhân là tài sản quan trọng, càng là ràng buộc quan trọng giữa nam nhân với nam nhân.
Ví như mẫu thân của Thiết Mộc Chân, ví như Thuận Nghĩa phu nhân.
Một người dựa vào gả đi nhiều lần, để Thiết Mộc Chân trở thành quý tộc của người Mông Cổ.
Người còn lại 8 tuổi xuất giá, cả đời tổng cộng gả cho tổ tôn bốn đời Mông Cổ vương, từ đó để nữ nhân này nắm đại quyền ở Thuận Nghĩa thành tới hơn 40 năm.
Ở đất Hán hành vi như vậy tất nhiên sẽ bị chỉ trích, nhưng ở trên đại thảo nguyên Mông Cổ, đó là một phương thức sống.
Nam nhân không có thân thể cường tráng, nữ nhân đơn độc không cách nào tồn tại ở vùng đất khắc nghiệt đầy rẫy nguy hiểm này.
Ở trên thảo nguyên, mỗi một nam tử phải có trách nhiệm nuôi nấng thê nhi của phụ thân, huynh đệ, con cháu, thậm chí là tộc nhân.
Chuyện đó liên quan tới việc duy trì phát triển bộ tộc, không phải vì nữ sắc.
Cho nên nữ nhi của Lạp Khắc Thân làm tộc trưởng không phải là vấn đề lớn, chỉ cần tìm cho nàng một trượng phu thích hợp là được, bất kể Tốc Lý Đài, hay là Vân Dương đều không thành vấn đề, Vân Chiêu chỉ cần quyền thống trị Đóa Nhan bộ mà thôi.
Kỳ thực Đóa Nhan bộ chẳng còn lại được bao nhiêu thứ nữa, chỉ hơn một trăm người già trẻ nhỏ, ba bốn chục người trẻ tuổi, trâu cừu không tới một trăm, ngựa chỉ năm mươi, đến ngay cả bộ lạc xung quanh cũng không muốn thôn tính, vì thôn tính bộ lạc như thế tài sản chẳng tăng là bao mà tăng lên vô số gánh nặng.
Đóa Nhan bộ theo lý mà nói đã không còn cần tồn tại nữa, chỉ vì các bộ lạc khác bị người Kiến Châu đánh cho sợ rồi, không muốn sinh sự nữa, nếu không một đội kỵ binh trăm người đủ diệt cả bộ tộc.
Tính cách người Mông Cổ hào sảng nhiệt tình, uống rượu vào gan còn lớn hơn trời, mỗi lúc như thế chuyện họ thích làm nhất là sảng khoái ân thù.
Khi Vân Chiêu đang ở trong xe ngựa chỉnh sửa bản đồ của mình thì đột nhiên nghe thấy tiếng huyên náo.
Lạp Khắc Thân cổ cắm một thanh đao vội vàng chạy ra ngoài, chạy tới đâu, máu ra tới đó, ông ta không hô cứu mạng, mà nhanh nhẹn nhảy lên lưng chiến mã, chạy vào sâu trong thảo nguyên.
Lạp Hà Kỳ toàn thân máu me ở phía sau đuổi theo, hắn cũng không nói nhiều, cũng nhảy lên một thớt chiến mã, chạy về phía Lạp Khắc Thân bỏ trốn.
Trừ một tiểu cô nương rất gày còn chạy về phía Lạp Khắc Thân bỏ trốn khóc lóc, người trong bộ tộc chỉ vẻn vẹn hơi do dự, nhìn về phía hai người đang truy đuổi nhau, sau đó tiếp tục làm việc của mình.
Bao gồm đám lão bà của Lạp Khắc Thân.
Vân Chiêu nhìn thấy hết phản ứng của bọn họ, cảnh tượng này làm y liên tưởng tới đàn sư tử ở thảo nguyên Châu Phi, mỗi khi sư tử đực đánh nhau, sư tử cái luôn tỏ ra vô cùng yên tĩnh.
Bọn chúng không bao giờ tham gia chiến đấu, bọn chúng đợi con đầu đàn mới thôi.
...
Hôm nay dừng ở đây.