Chương 009: Dưỡng thương và mở rộng địa bàn.
Trận chiến này đúng là không thể luận thắng bại, ít nhất giúp Vân Chiêu xác định thêm rõ ràng trạng thái người Mông Cổ lúc này, thời đại người Mông Cổ tung hoành thiên hạ đã rời xa lắm rồi, thảo nguyên đã không còn anh hùng nữa, chỉ còn lại đám người muốn yên phận sống qua ngày.
Gió trên thảo nguyên thực sự thổi ngược rồi, họ không còn có cơ hội quật khởi nữa.
Như thế Vân Chiêu đã có thể yên tâm thực hiện bước thứ hai trong kế hoạch của mình:” Xem ra Cao Kiệt nên tới Đóa Nhan bộ rồi.”
Tiền Thiểu Thiểu hưng phấn hẳn lên:” Vậy đội hỏa thương 3000 người có tới không ạ?”
“ Có, huyện Lam Điền chỉ cần đám Mãnh thúc là đủ ứng phó.”
Vân Chiêu đưa một tờ giấy cho Tiền Thiểu Thiểu thực thi, một đội hỏa thương 3000 người tới thảo nguyên không phải chuyện đơn giản, lương thực vật tư đi kém sẽ là con số không nhỏ, cho nên cần chuẩn bị từ bây giờ, tới đầu năm sau lên đường đã là nhanh lắm rồi.
Vì thương tích của Vân Dương, đoàn người Vân Chiêu ở lại Nhất Khỏa Thụ ba ngày, đến ngày thứ 4, Vân Chiêu dẫn đại đội nhân mã về Đóa Nhan bộ.
Dựa theo chỉ thị của Tiền Thiểu Thiểu, Tốc Lý Đài tìm được Lạp Khắc Thản và Lạc Hà Kỳ đều đã chết. Cho tới khi chết bọn họ vẫn ôm chặt nhau không rời, tựa như đôi tình nhân thân mật.
Thi thể Lạp Khắc Thân được bôi đầy bơ, lại mời lạt ma chuyên môn tiễn người rời khỏi trần thế, xẻ thi thể Lạp Khắc Thản thành miếng nhỏ, bọc vào bánh mì sau đó đưa lên ngọn đồi cao nuôi kền kền.
Từ kết quả thiên táng mà xét, Lạp Khắc Thân là một người tốt, thi thể của ông ta được kền kền săn sạch sẽ, đến cả xương cũng chẳng còn.
Lạp Khắc Thân là tín đồ Hoàng Y Lạt Ma giáo, an táng như vậy với ông ta mà nói là kết quả tốt nhất.
Lạp Hà Kỳ thì không tin Lạt Ma giáo, hắn càng tin vào Trường Sinh Thiên của người Mông Cổ, cho nên theo tập tục của người Mông Cổ, thi thể của hắn phải được ném xuống sông nuôi cá.
Không ngờ nữ nhi duy nhất mới 11 tuổi của Lạp Khắc Thân không đồng ý, nàng dứt khoát muốn cho thi thể của Lạp Hà Kỳ vào túi da cừu, cho một trăm thớt chiến mã dẫm đạp, tuyên bố chỉ có thể mới yên tâm gả cho Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm do Tốc Lý Đài ngụy trang.
Vân thị kể từ khi Vân Chiêu nắm hết đại quyền về cơ bản không thèm để ý tới ý kiến của người khác, nhưng yêu cầu của nữ nhi Lạp Khắc Thân lại được Vân Chiêu chấp nhận.
Đúng như nguyện vọng, thi thể của Lạp Hà Kỳ cho vào túi da cừu, bị một trăm con chiến mã dẫm nát bét.
Còn nữ nhi Lạp Khắc Thân dưới sự chứng kiến của mọi người trong tộc hoàn thành lễ thành thân với Tốc Lý Đài đeo mặt nạ, đồng thời trước mặt mọi người giao toàn bộ quyền bính trong tộc cho Tốc Lý Đài, sau khi hôn lễ kết thúc, không ai nhìn thấy nữ tử gầy gò nhỏ bé đó nữa ...
Từ sau khi Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm thành thân với nữ nhi tộc trưởng Đóa Nhan bộ, nhưng đội quân vốn đi khắp nơi tiêu diệt Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm đột nhiên giải tán.
Sứ giả của các bộ lạc xung quanh thậm chí còn xuất hiện trên đại lễ thành hôn của tộc trưởng Đóa Nhan bộ, đồng thời tặng cho Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm rất nhiều lễ vật.
Đó là họ tỏ ý với Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm dũng mãnh, chúc mừng hắn thành huân quý Mông Cổ mới, cùng bọn tiếp tục thống trị mục nô trên mảnh đất này.
Khi tất cả những người cùng khổ cho rằng anh hùng của bọn họ từ nay biến thành vương công cao vời, biến thành loại người giống như trước kia bọn họ cùng hắn thảo phạt thì ba ngày sau khi thành hôn, Đóa Nhan bộ bắt đầu di chuyển về phía tây.
Bọn họ muốn rời khỏi mục trường cằn cỗi này, chuẩn bị tới mục trường mùa hè cỏ cây tươi tốt của Khắc Lỗ bộ.
Đồng thời thông qua "hốt lực cách đài" lần trước, các mục nhân truyền miệng cho nhau, những mục nhân nào không có mục trường có thể gia nhập Đóa Nhan tộc để cùng chia sẻ chiến lợi phẩm béo bở này.
Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm thậm chí còn cắt mặt thề trước mặt mọi người, hắn tuyệt đối sẽ không lấy một con cừu, một tấm da, một miếng bánh nào của mục dân, càng không chiếm đoạt thê tử, nữ nhi của mục dân, hắn chỉ muốn mọi người có thể sinh tồn được, đoàn kết với nhau, lợi dụng mục trường hiện có, cùng nhau sống một cuộc sống không có thu thuế, không áp bức. Đóa Nhan bộ hoan nghênh tất cả mọi người, cho dù là tội tù, hay là nô lệ, chỉ cần là người Mông Cổ lương thiện cần cù, Đóa Nhan bộ sẽ là quê hương của tất cả người Mông Cổ nghèo khổ.
Đóa Nhan bộ không thu thuế ... Tin tức này giống như gió trên thảo nguyên, không có thứ gì ngăn cản được nó thổi đi phương xa, mục dân nghèo khổ nghe được tin tức này hân hoan cổ vũ, những người lưu lãng không có bộ tộc lũ lượt đánh trâu cừu ít hỏi của mình đi về phía Đóa Nhan bộ.
Những mục dân chịu đựng sự bóc lột của bộ tộc, sống khổ không sao kể siết cũng nảy tâm tư rời bộ lạc, đi nương nhờ Đóa Nhan bộ.
Càng có những người trẻ tuổi hùng tâm bừng bừng muốn đi theo Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm làm chuyện lớn thay đổi vận mệnh của tất cả người Mông Cổ.
Còn những vương công đã thừa nhận Đóa Nhan bộ, hi vọng món quà lớn của mình sẽ tha hóa Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm, để hắn cùng mình bóc lột mục dân thì dậm chân đấm ngực, hận mình mù mắt nhìn nhầm người, cho rằng kẻ này là con sói ti tiện, không biết hưởng thụ quyền lực, cứ thích sống lẫn lộn với đám quỷ nghèo, đối địch với Trường Sinh Thiên.
Vì thế đội quân thảo phạt vừa mới giải tán lại được tái thành lập, có điều lần này bọn họ chẳng có lòng chủ động gây chiến.
Vì dù sao thì đội quân này chủ yếu do lực lượng mục dân nghèo khổ lập nên, bọn họ cũng rất muốn được sống cuộc sống không bị áp bức, toàn bộ thứ mình làm ra sẽ thuộc về mình.
Vân Chiêu tạm thời dừng mở rộng ra ngoài, người Mông Cổ cơ bản sẽ không tác chiến vào thời gian mùa thu khi gia sức bắt đầu tích mỡ.
Cho dù là kiêu hùng dã tâm lớn tới đâu cũng không bỏ lỡ thời điểm gia súc tích mỡ, vì bỏ qua thời điểm này, gia súc trong bộ tộc sẽ không thể vượt qua được mùa đông dài dằng dặc của thảo nguyên Mông Cổ.
Muỗi trên thảo nguyên nhiều tới mức làm người ta phát cuồng.
Đặc biệt bên cạnh có một tên bị bỏng, toàn thân bôi mỡ hạn thát bốc ra mùi thịt nướng, càng mời gọi lũ muỗi.
Vân Chiêu sợ nhất là Vân Dương sẽ nhiễm trùng mà chết, cho nên an bài hắn ở trong cùng một cái lều với mình.
Chỉ có trong lều của y mới có điều kiện vệ sinh miễn cưỡng hợp cách.
15 ngày vội vã qua đi.
Trời cao phù hộ.
Những vết bỏng khiến người ta phát hãi trên người Vân Dương đã dần dần đóng vảy màu đen che đi, hắn giống mặc lớp khải giáp cứng, trông giống quái vật hơn giống người.
Cho dù bộ dạng ma quỷ đó hắn thích đi lang thang khắp nơi, thích đeo mặt nạ mang rượu tới uống với đám thương binh, thích cùng họ tán gẫu đủ thứ chuyện trên trời dưới bể.
Năm nay Vân Dương đã 20 rồi, trải qua nhiều cuộc chiến hắn đã tự hình thành phong cách ngự hạ của mình.
Hành vi anh dũng ở trận chiến Dương Mã Sơn của hắn hiển nhiên được lòng người Mông Cổ chuộng võ, chỉ cần hắn tới cái lều nào, trong lều liền vang lên tiếng ca hát uống rượu sôi nổi.
Cái tính tùy tiện làm hắn không cẩn thận bị người ta nhìn thấy dáng vẻ dưới mặt nạ và áo choàng.
Người Mông Cổ là dân tộc thích truyền thuyết chỉ kém hơn người Ô Tư Tàng.
Rất nhanh một truyền thuyết làm người ta há hốc mồm truyền vào tai Vân Chiêu --- Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm là ma quỷ đen, hơn nữa lại còn là một người bất tử.