Chương 047: Vân Nương khủng bố. (2)
Mẹ đưa ra một câu hỏi khó, Vân Chiêu trả lời khéo léo hết mức: “ Đúng thế, quá thực dụng.”
Vân Nương buồn bã xoa đầu nhi tử: “ Ngoại công con đối xử với mẹ thế đấy, ông ấy một lòng một dạ muốn gả mẹ cho Tần vương làm thứ phi, vì sao? Vì thứ phi không thể đem tài vật vào Tần vương phủ, như thế đàng hoàng giữ lại hồi môn mà ngoại tổ mẫu con chuẩn bị cho mẹ.”
“ Mẹ con chẳng chịu để người ta nuôi như lợn, vì thế tránh phải gà vào chuồng lợn, mẹ mới đi hỏi mấy học sinh của ngoại tổ của con, hỏi họ có muốn lập tức cưới mẹ không? Kết quả là chỉ có cha con đồng ý, còn những người khác đều muốn công danh, không dám đắc tội với ngoại công của con. Mặc dù cha con trong số đó không phải là người xuất sắc nhất, nhưng mẹ cam tâm tình nguyện gả cho cha con, gả đi rất vui vẻ.”
“ Vì mẹ tự gả, ngoại công con cực kỳ thất vọng, bao năm qua mới coi như không có đứa khuê nữ này, nhất là sau khi mẹ sinh con ra, phát hiện con si si ngốc ngốc, ngoại công con còn nói, đó là báo ứng do mẹ bất hiếu. Có một phụ thân thực dụng như thế, mẹ thực dụng một chút có sao?”
Nghe mẹ kể về ngoại công, Vân Chiêu bất mãn vô cùng:” Người ta đối xử với mẹ như thế, mẹ còn muốn đưa con tới Tây An à?”
Vân Nương ôm nhi tử vào lòng:” Tần thị ở Tây An có chút vốn liếng, thứ đó rất có lợi cho con.”
Vân Chiêu hết hồn, nữ nhi hướng ngoại thế này cũng hơi quá rồi: “ Mẹ, mẹ muốn mưu đồ gia sản Tần thị à?”
Vân Nương cười khẽ, cúi đầu xuống lấy trán mình thân mật cụng vào trán nhi tử:” Mưu đồ một chút đâu có hại gì, ngoại công con gần đây liên tục gửi thư tới muốn mẹ đưa con về nhà, con nghĩ ông ấy muốn gì? Nếu như ông ấy cho rằng có thể thông qua khống chế con để thôn tính Vân thị, vì sao mẹ không thể mưu đồ Tần thị?”
“ Con cần phải dùng gia nghiệp của Tần thị giúp bản tộc Vân thị lớn mạnh, khiến cho đám Vân Mãnh cúi đầu thần phục, chỉ có thực lực hùng hậu mới vượt qua được loạn thế, đợi tới thời thái bình, thi lấy trạng nguyên.”
“ Mẹ chỉ còn mình con thôi, con sống thật khoái hoạt là được, mẹ mặc cho thiên hạ trời long đất lở.”
Vân Chiêu mồm há to từng chút một, cuối cùng gật mạnh đầu tán đồng, không cần biết mẹ nhỏ nhen ích kỷ hẹp hòi xấu tính ra sao, bất kể thế nào, y cũng sẽ kiên định đứng cùng chiến hào với mẹ.
Còn về phần hành động đó có hợp tình hợp lý hay không, Vân Chiêu thấy không cần lựa chọn, thân thể này do mẹ sinh ra, nó vốn là đồng minh trời sinh.
Đương nhiên chỉ có chi tiết nhỏ trong kế hoạch của mẹ cần điều chỉnh, đó là lấy trạng nguyên, Vân Chiêu cho rằng sẽ không xảy ra chuyện đó đâu, y không thích mà có thích cũng chẳng đủ năng lực.
Trong khi hai mẹ con trong gian phòng nhỏ mưu đồ người nọ tính kế người kia thì Vân Mãnh vẫn cắm đầu làm việc, chăm chỉ hơn bất kỳ gia đinh nào của Vân thị.
Dưới sự giúp đỡ của Vân Mãnh và đám thân tộc cường đạo, lương thực mùa hè của Vân thị đã thu hoạch một cách viên mãn.
Năm nay thu hoạch không tệ, hơn năm ngoái năm đấu, Vân Chiêu nhìn lương thực nhà mình không trực tiếp đưa vào kho, mà bị người không liên quan dùng xe lớn kéo đi, lòng đau lắm.
Lúa mạch trong ruộng thu hoạch xong, tới lượt kê, cốc, những thứ này mới là lương thực chủ yếu của Vân thị.
Rốt cuộc Bành hòa thượng không tới kiếm chuyện với Vân thị, nghe nói sáu tên đao khách bị ngâm trong ao lợn rừng chỉ còn lại mỗi khung xương, cho nên Vân Mãnh lại bắt Nhất Chích Nhĩ về cho vào đó ngâm.
Nhất Chích Nhĩ đã bị đem hầm canh, Đông Thang Cốc tất nhiên thành địa bàn của Vân thị, Vân Mãnh còn nhiệt tình mời mẹ con Vân Chiêu tới đó tránh nắng, vì ở đó có nhiều ao nước nóng.
Phía phủ Tây An vô cùng yên bình, không có sơn tặc cướp bóc, không có lưu dân lánh nạn, thế nhưng thám tử của quan phủ đã xuất hiện ở Nguyệt Nha Sơn.
Vân Mãnh chuẩn bị bỏ Nguyệt Nha Sơn, nơi đó cách Vân gia trang tử hơi xa, vốn chính là tiền tiêu của Vân thị, nơi quan trọng nhất của Vân thị là Lam Điền lục cốc.
Bành hòa thượng muốn trại lớn của Nguyệt Nha Sơn, Vân Tiêu cho rằng nên giao cho ông ta, thuận tiện dùng nó để giải quyết mâu thuẫn giữa hai bên.
Không biết Vân Tiêu thương lượng với Bành hòa thượng ra sao, Nguyệt Nha Sơn liền thành cái trại rỗng, còn láng giềng Tiền gia của Vân thị lại bị Bành hòa thượng họa hại, nghe bảo một cái trang hơn trăm người cứ thế biến mất.
Tiền gia gặp họa, Vân thị thì có thêm rất nhiều lương thực, quan trọng nhất là có thêm năm con trâu, sáu con lừa, bảy con la, có thêm lực lượng sản xuất này, năm sau có thể trồng cao lương trên sườn đồi hoang đối diện đồng ruộng Vân thị rồi.
Thế là Vân Chiêu rốt cuộc cũng được ăn mì trắng thật sự, còn được gặm sườn lợn, thịt vừa ngọt vừa thơm, không phải thứ thịt lợn rừng già dai nhách có thể so được.
Lam Điền lục cốc chỉ còn lại thế lực Vân thị, giải trừ được mối uy hiếp, Vân Mãnh biến thành nhàn nhã, ở lại đại trạch Vân gia không đi nữa, lại còn liên tục nói với Vân Chiêu là con nhà mình xinh đẹp thế nào.
Nếu như không phải thường xuyên nhìn hai nha đầu được người trong trang nhất trí khen ngợi là tiểu mỹ nữ như Vân Xuân, Vân Hoa có khi Vân Chiêu đã tin lời thúc thúc cường đạo. Có mấy nữ tử bản tộc Vân thị làm gương như thế, Vân Chiêu chẳng ôm hi vọng lớn vào tướng mạo của tỷ muội nhà mình.
Cái nhà di truyền mặt vuông thì làm sao sinh ra mỹ nữ được.
Thời gian qua mặt mẹ lúc nào cũng âm trầm như trời muốn mưa vậy, mẹ không vui sẽ không cho ai được thoải mái, nên người trong toàn trang sống không bằng chết, tới ngay cả hai con ngan được mẹ cưng như thế cũng suốt ngày trốn trong ổ, không mấy khi ra ngoài diễu võ dương oai.
Rồi chuyện gì tới cũng phải tới, chập tối ngày hôm đó một đám tiểu nữ tử tiến vào hậu viện Vân thị, sau đó ... Vân Chiêu bị đuổi ra ngoài, sau đó một đống quần áo bẩn thỉu bị Tần bà bà dùng cả sọt để mang ra, sau đó cho một bó lửa vào cháy bừng bừng, giữa sân.
Vân Xuân, Vân Hoa rưng rưng nước mắt đun một nồi nước xoan, dùng thùng gánh vào nội trạch, sau đó Vân Chiên cùng Vân Phúc, Vân Mãnh đứng ở sân ngoài trung đình mà còn nghe thấy tiếng khóc thảm thiết nối nhau từ trong nội trạch truyền ra.
Vân Mãnh không ngừng nghiến răng, Vân Phúc mặt lạnh tanh, còn Vân Chiêu hớn hở trên nỗi đau của người khác, mặt làm ra cái vẻ, đã biết trước mà, kết cục là bị Vân Mãnh đá một phát lăn vào bụi hoa.
Giờ nội trạch có thêm nhiều nữ tử, thế là Vân Chiêu phải chuyển ra trung đình ở, làm hàng xóm với Vân Phúc, phòng đối diện là Vân Mãnh.
Sướng rồi, có thể ngủ nướng, sáng sớm Vân Chiêu ngủ đẫy mắt mới rời giường, toàn thân thư thái, nhất là khi vặn mình, thoải mái tới mức chảy nước mắt, vừa mới lau khô nước mắt thì thấy một đám tiểu nữ tử mặc váy vải mỏng mùa hè mỗi người đội một bát nước từ cổng bán nguyệt từ nội trạch đi ra.
Khi đi qua Vân Chiêu, họ cứ như không nhìn thấy y, mắt nhìn thẳng động tác cứng đờ như cương thi.
Vân Mãnh vừa giơ tay lên gọi khuê nữ, nữ hài tử đó thấy cha, người hơi đung đưa một chút, thế là cái bát đội trên đầu rơi xuống vỡ tan tành, nữ hài tử ngồi bệt xuống đất khóc nức nở.
Vân Chiêu choáng váng, vì chiêu này y nói với mẹ trong lúc vui đùa, không ngờ mẹ lại sử dụng.